Võ Đạo Đan Tôn
Chương 13 : Chiến đấu
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Chương 13: Chiến đấu.
Lâm Tiêu luyện công khắc khổ, quả thật như kẻ điên cuồng, bởi vì cha mẹ đi sớm về trễ nên không hay biết, nhưng Lâm Nhu lại thấy rõ ràng, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui sướng.
Trong đoạn thời gian này, Lâm Tiêu đem ý cảnh của Mãnh Hổ quyền pháp hoàn toàn dung nhập trong thân thể, đồng thời trong lúc tu luyện hắn thử khống chế Toản Địa Giáp làm một ít động tác khó khăn tương đối cao, nhưng trong phòng quá mức nhỏ hẹp, hắn cũng không dám làm ra bao nhiêu động tĩnh.
Rốt cục tới ngày thứ năm, Lâm Tiêu cảm giác được miệng vết thương trên đầu Toản Địa Giáp đã hoàn toàn khép lại, thậm chí một tầng vảy cứng rắn còn mọc đi ra, ngoại trừ màu sắc có chút mới độ cứng cũng không kém gì những nơi khác.
Năng lực khôi phục này làm Lâm Tiêu giật mình, đây là năng lực mà nhất tinh yêu thú không thể nào có được.
- Không thể luôn đặt Toản Địa Giáp trong nhà, hiện tại thương thế đã lành, cũng nên mang đi ra ngoài.
Chạng vạng, Lâm Tiêu đem Toản Địa Giáp cẩn thận đặt vào trong túi, sau đó buộc lại, khiêng lên con yêu thú nặng gần 500kg đi ra khỏi đình viện.
Liên tục tu luyện cường độ cao suốt vài ngày, làm lực lượng thân thể của hắn tăng trưởng với tốc độ cao, khiêng lên 500kg vẫn không hề tốn sức.
Tân Vệ thành hai mặt dựa núi, vì phòng ngừa yêu thú tập kích, khắp bốn phía xây dựng tường thành cao lớn, thời khắc đều có binh lính tuần tra.
Tại Thương Khung đại lục, dã ngoại luôn nguy hiểm, ngoại trừ võ giả đi chấp hành nhiệm vụ, người thường bị cấm ra khỏi thành, mà việc trao đổi cùng đội buôn cần vận chuyển hàng hóa, cũng phải có một số lượng võ giả đi theo hộ vệ.
Nhưng điều này không làm khó được Lâm Tiêu, nửa canh giờ sau hắn đã đi tới ngoại ô thành tây Tân Vệ thành.
Nơi này có một ngọn núi trụi lủi, đem cả tường thành phía tây ngăn thành hai đoạn, bởi vì bên ngoài là vách núi trụi lủi, bởi vậy năm đó khi xây tường thành cũng không hủy bỏ, dùng làm một bộ phận của tường thành.
Sau núi bóng người thưa thớt, bình thường không ai qua đây, buổi tối càng không bóng người, Lâm Tiêu đi tới một nơi bí mật dưới chân núi mở ra miệng túi.
Khi Toản Địa Giáp bò ra khỏi túi, Lâm Tiêu nhất thời cảm thấy trong đầu truyền tới cảm giác thoải mái cùng mát mẻ vô cùng.
Đây là bản năng yêu thú, yêu thú cùng dã thú một trên trời một dưới đất, làm sao có chút sợ hãi!
- Ngao ô!
Song phương thoáng giằng co, sau đó như tiếp thu tín hiệu, năm đầu Huyết Sài Lang phía trước bổ nhào qua.
Thân thể cao lớn của Lâm Tiêu bám theo một trận kình phong, trực tiếp tránh né ba đầu công kích hai bên, cái đuôi tráng kiện vung lên như cối xay gió, hung hăng đánh tới một con Huyết Sài Lang.
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, con sói rú một tiếng, thân hình bay ngược ra ngoài, đồng thời chi trước của Lâm Tiêu cũng chụp lên đầu một con sói khác, lập tức vỗ vỡ nát đầu của nó, con sói bị đuôi quật trúng lảo đảo lăn tròn, run rẩy không cách nào đứng dậy, thân hình hoàn toàn vặn vẹo, máu tươi tuôn tràn không ngớt, hiển nhiên đã bị vỡ tan nội tạng, khung xương dập nát.
Vừa đối mặt đã có hai con Huyết Sài Lang tử vong, nhưng Lâm Tiêu không chút hao tổn.
- Ngao ô!
Cái chết của đồng bạn làm Huyết Sài Lang nổi điên, dưới một tiếng gào thét phẫn nộ của lang vương, hơn hai mươi Huyết Sài Lang đồng thời phát động công kích mãnh liệt.
- Rống!
- Oành!
- Ngao ô!
- Phanh!
Tiếng đánh liên tiếp vang lên, chỉ cần bị đuôi hay móng vuốt của Lâm Tiêu đánh trúng, không chết cũng tàn phế, trong chớp mắt lại có năm sáu Huyết Sài Lang bị đánh gục, nhưng hơn hai mươi đầu công kích mãnh liệt cũng làm trên người hắn hiện lên từng đạo vết cắt.