Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1304 : Nguy cơ của Man tộc (2)
Ngày đăng: 00:54 19/04/20
Oanh!
Bố Lỗ vừa ngưng tụ thân hình lập tức chia năm xẻ bảy, cổ ấn rung động lắc lư, hỗn độn chi khí áp xuống, thân hình của hắn bị xoắn giết, trong chớp mắt thân là thượng vị man vương Bố Lỗ tan thành mây khói, máu tươi rơi đầy đất, nhuộm đỏ đại điện, chỉ còn lại đạo văn vừa thô vừa to đang lập lòe.
Chiến đấu đến bây giờ, rốt cục có cường giả bắt đầu vẫn lạc.
- Bố Lỗ.
- Không!
Người bên man tộc cả kinh rống to, trong đôi mắt tràn đầy bi thương cùng thống khổ!
- Không cần gọi, mới vừa rồi là Bố Lỗ, bây giờ lập tức tới phiên các ngươi, yên tâm, các ngươi sẽ không có tên nào chạy thoát đâu.
Diệt Linh Vương lạnh lùng cười cười, vây giết Thứ Châm ở bên cạnh.
- Lui, lui về sau!
Đại Tế Ti quát lên.
- Muốn lui, nào có dễ dàng như vậy.
Thật vất vả nắm lấy cơ hội, mọi người làm sao dễ dàng buông tha Thứ Châm rời khỏi, Diệt Linh Vương, Tà Thử Vương, Thiên Uyên vương, Huyền Diệu Vương bốn đại vương giả ra tay, thi triển tất sát tuyệt kỹ của bản thân, chỉ nghe tiếng kêu thảm vang vọng, thượng vị man vương Thứ Châm Man tộc thân nổ tung, từng đám huyết nhục rơi xuống như mưa, nhưng mà trong đó không còn sinh tử chi lực nào cả, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Sinh tử tam trọng vương giả rất khó vẫn lạc đây là sự thật, nhưng cũng phải nhìn đối thủ là ai, một đấu một không nhờ vào ngoại vật, cho dù là mạnh nhất chặn đánh yếu nhất đều rất khó giết đối thủ, nhưng mà bây giờ là mấy người đánh một thì khác, mấy đại vương giả liên thủ đánh chết cường giả cùng cấp bậc cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
- Thứ Châm!
Đại Tế Ti mở to hai mắt, vô cùng phẫn hận.
- Đại Tế Ti, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Ma Nhãn cùng Cương Đạc cũng gấp lên, tiếp tục như thế mấy người bọn họ sẽ chết hết, mười một so ba, số lượng quá cách xa.
Tà Thử Vương ở gần biết chuyện lớn rồi, chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng lùi lai, nhưn mà uy áp đã chấn nhiếp hắn, tốc độ phản ứng chậm một nhịp.
Ba!
Trung niên man nhân tay bắt lấy chiến phủ trong tay Tà Thử Vương, dùng sức kéo một cái.
- Ah!
Tà Thử Vương kêu lên thảm thiết, toàn bộ cánh tay phải bị đối phương kéo xuống, máu tươi phun tung toé.
Thân thể sinh tử tam trọng vương giả cứng rắn như sắt, người khác muốn phá hư không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng mà ở trước mặt trung niên man nhân lại dễ dàng như bẻ gãy rau cải trắng.
Kéo đứt cánh tay phải Tà Thử Vương, chiến phủ trở lại trong tay trung niên man nhân, hắn cho cánh tay vào mồm như ăn rau cải trắng, Gặc... Gặc..., sau đó nuốt toàn bộ cánh tay phải của Tà Thử Vương, sau đó hắn đứng lên, chiến phủ lăng không vẽ một cái bổ lên người Tà Thử Vương.
Phù một tiếng, thân thể Tà Thử Vương bị phân thành hai nửa, yếu ớt giống như đậu hủ, trung niên man nhân há to miệng hấp một cái, thân hình Tà Thử Vương cùng với đạo văn và sinh tử chi lực lập tức bị hút vào thân thể trung niên man nhân.
Khí huyết chi lực trong người trung niên man nhân đang hoạt động trở lại, vốn thân thể gầy yếu da bọc xương đã bành trướng như bóng hơi, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng khôi ngô.
- Hắc hắc hắc, tại đây thật náo nhiệt.
Trung niên man nhân nhìn quét qua đại điện, uy áp khủng bố trấn áp mọi người nơi này, mọi người gần như hít thở không thông.
- Thiên Thực Man Tôn, chẳng lẽ là Tôn Giả Man tộc...
Bên trong thạch điện, trong nháy mắt tất cả mọi người đều sinh ra sợ hãi.
Đường đường Tà Thử Vương lại bị hai chiêu của đối phương đánh chết, nuốt cả vào trong bụng, ngay cả thi thể cũng không còn, mọi người sinh ra sợ hãi thật sâu.
- Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, tên này là Tôn Giả Man tộc từ thời viễn cổ, không biết nguyên nhân gì mà còn sống tới bây giờ.
Giọng ngưng trọng của Long gia vang lên trong lòng Lâm Tiêu.