Võ Đạo Đan Tôn

Chương 197 : Tuyệt xử phùng sinh

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Hô!



Thân hình Lâm Tiêu không ngừng thay đổi vị trí trong đàn ong, chiến đao phật qua như gió, thật nhiều Hạt Vĩ Phong điên cuồng rơi xuống, nháy mắt lại có thêm vài ngàn Hạt Vĩ Phong chết trong tay hắn.



Tuy chúng không sợ tử vong, nhưng hiện giờ Phong Hậu đã chết, bầy ong còn bị Lâm Tiêu liên tục công kích chết nhiều vô số, khiến bản năng yêu thú cảm thấy sợ hãi, thật nhiều Hạt Vĩ Phong phóng lên cao bỏ chạy, rất nhanh biến mất tận sâu trong rừng rậm, chỉ lưu lại vô số thi thể đồng bạn của chúng.



Đàn ong có chừng năm sáu vạn con, bị một mình Lâm Tiêu giết chết hơn một vạn, lại bị nhóm người Thần Phi liên hợp giết gần hai vạn, chỉ còn lại khoảng hai vạn, hơn nữa Phong Hậu đã chết, căn bản không cách nào tập hợp được sức chiến đấu hữu hiệu như trước.



Trong núi sâu nơi nơi đều là thi thể Hạt Vĩ Phong, chồng chất tràn đầy.



- Cuối cùng chúng đã đi, ha ha, chúng ta sống sót!



- Ha ha ha ha ha…



Trong đoàn người vang lên thật nhiều tiếng cười vui sướng sau tai nạn, bề ngoài của bọn họ vô cùng chật vật, toàn thân tràn đầy vết thương, không ít hộ vệ nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhưng mặc dù là như thế nỗi vui sướng sống sót vẫn làm họ mừng rỡ như điên.



- Bây giờ còn chưa phải lúc vui vẻ, lập tức cứu chữa đội viên bị thương.



Lâm Tiêu thở dốc đi tới nói.



- Lâm Tiêu nói đúng, lập tức cứu chữa người bị thương, độc tố của Hạt Vĩ Phong không khó giải, mọi người nhanh chóng trị liệu cho nhau.



Doãn Vô Vi sốt ruột nói, nhìn nhóm hộ vệ, trong lòng thả lỏng xuống.



Chỉ cần không phải toàn quân bị diệt, mọi chuyện đều tốt hơn.



- Thần Phi, ngươi cũng nhanh chóng khôi phục đi, nơi này tạm thời có ta.



Lâm Tiêu cầm chiến đao, tùy thời cảnh giác khắp bốn phía.



Nhóm hộ vệ Doãn gia đã sớm mệt muốn gục xuống, cũng không còn lực chiến đấu, ngay cả năm người Thần Phi cũng thế, nếu lúc này có yêu thú xuất hiện dù chỉ tới nhị tinh cũng sẽ tạo thành tổn thất lớn cho đội ngũ.



- Vậy làm phiền ngươi.
Doãn Vô Vi mỉm cười với Lâm Tiêu:



- Các vị, tới sơn cốc các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, nếu như có tình huống đặc thù gì hi vọng các ngươi có thể giúp đỡ.



- Đó là tự nhiên.



Nhóm người Lâm Tiêu gật đầu.



Sau khi phân phó xong, Doãn Vô Vi cũng gia nhập vào công tác hái thuốc.



- Bốn người các ngươi phụ trách mỗi phương hướng đi tuần tra một chút đi.



Thần Phi phân phó bốn đệ tử Cửu Long bảo.



Bốn đệ tử gật đầu, đều tự đi làm việc của mình.



Lâm Tiêu cùng Thần Phi nhàn rỗi, nơi này là một nơi tu luyện không sai, nhưng Lâm Tiêu cũng không nghĩ tu luyện mà chậm rãi đi tuần tra chung quanh.



- Oa!



Trong nhóm hái thuốc thường phát ra tiếng kinh hô, hiển nhiên đã phát hiện được thảo dược quý hiếm giá trị cao.



Cùng lúc đó trong sơn cốc thường thường cũng toát ra yêu thú, nhưng đều là đê giai, không cần nhóm người Lâm Tiêu ra tay nhóm hộ vệ đã xông tới giải quyết, xem như hữu kinh vô hiểm.



- Doãn chưởng sự, ngươi mau tới đây.



Đột nhiên trong đội hái thuốc có người kinh hô, trong thanh âm tràn ngập vui mừng.



Mọi người đều bị hấp dẫn.



Lâm Tiêu đi qua nhìn xem cũng không nhịn được kinh hãi, không ngờ là một mảnh nhất giai linh dược sinh trưởng trong sơn cốc, phải hơn trăm gốc cây.