Võ Đạo Đan Tôn
Chương 201 : Trú địa (1)
Ngày đăng: 00:45 19/04/20
- Cái gì, đao pháp này!
Hai mắt Liêu Lạc trợn tròn xoe, đao pháp kia thoạt nhìn như không có lực phá hoại, nhưng võ giả trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử lại làm cho hắn dấy lên cảm giác nguy cơ.
- Cuồng Phong Sậu Vũ đao pháp!
Không còn do dự, Liêu Lạc hét lớn một tiếng, tay phải đột nhiên bộc phát một đoàn đao khí, ánh đao sắc bén như mưa to nổ bắn ra ngoài, đem toàn bộ thân hình hắn bao phủ bên trong.
Thương!
Tiếng kim thiết liên tục va chạm lẫn nhau, một chiêu của Lâm Tiêu bị ngăn cản bên ngoài, tựa hồ hoàn toàn không thể xuyên thấu vào bên trong.
Song phương vừa chạm liền lui, trên người Liêu Lạc không thấy tổn thương, nhưng đột nhiên…
Phốc! Phốc!
Hai cỗ máu tươi từ trước ngực hắn phun ra tung tóe, hai vết đao thật lớn hiện ra trên ngực, máu tươi không ngừng tràn ra.
- Đao pháp của ngươi sát nhập ý cảnh của gió…
Sắc mặt Liêu Lạc tái nhợt, đột nhiên cười ha hả:
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới ở nơi này gặp được thiên tài dùng đao, ngươi thật sự cường đại, nhưng muốn đánh bại ta còn kém đó!
Dứt lời, Liêu Lạc vung lên chiến đao.
- Đón một chiêu này của ta!
Phốc!
Hắn phun ra ngụm máu tươi, nguyên lực tràn ra, giống như phát động bí pháp nào đó.
- Huyết Cấm Đao – Huyết Quang Thiên Lý!
Bá!
Thân ảnh Liêu Lạc chợt biến mất trong sơn cốc, một đạo huyết sắc đao ảnh như sóng biển liên miên phóng mạnh về hướng Lâm Tiêu.
Trong sơn cốc, mọi người giống như ngửi được chân khí huyết tinh, huyết quang đầy trời cuồn cuộn tràn tới, che phủ ánh mắt mọi người.
Huyết quang tràn ngập hết thảy, căn bản không thể né tránh, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Lâm Tiêu.
- Phá Sơn Đao – Đao Nhạc Thành Lục!
- Đúng đúng…
- Huyết Ma mã tặc đoàn nhất định sẽ đuổi theo!
- Vậy nên làm gì bây giờ?
Thật nhiều thải dược sư cùng hộ vệ thất kinh nói.
Nhìn thấy mọi người kinh hoảng, Lâm Tiêu đột nhiên cắn răng:
- Các ngươi đi trước, nếu người của mã tặc đoàn đuổi theo, ta sẽ dẫn dắt bọn hắn rời đi.
- Cái gì?
Mọi người giật mình nhìn Lâm Tiêu.
- Không còn biện pháp nào khác, nếu các ngươi không đi thì không xong.
Với thực lực của Lâm Tiêu, nếu muốn chạy trốn hoàn toàn có thể rời đi, nhưng mang theo đoàn người thì không khả năng, đội ngũ lớn như vậy một khi bị phát hiện hành tung không khả năng chạy thoát.
- Lâm Tiêu, ta lưu lại cùng ngươi.
Thần Phi đứng ra dứt khoát nói.
- Không cần, vết thương trên người ngươi nghiêm trọng như vậy có thể phát huy mấy thành thực lực? Với thực lực của ta, mã tặc đoàn muốn giết ta cũng không dễ dàng.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập tin tưởng.
- Vậy…
Doãn Vô Vi do dự, sau đó cắn răng:
- Nếu Lâm thiếu hiệp đã nói như vậy, lão phu cũng không nói thêm lời gì, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hi vọng Lâm thiếu hiệp có thể bình an trở về.
Trong mắt mọi người tràn đầy cảm kích, tốc độ tăng nhanh, chỉ lát sau đã biến mất trong rừng.
Nhìn bọn họ đã đi xa, Lâm Tiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay người trở lại sơn cốc.
Nếu đã tiếp nhiệm vụ bảo hộ đội ngũ của Doãn gia, hắn nhất định phải thực hiện tới cùng, đây là nguyên tắc làm người của hắn, không thể thay đổi. Nhưng nếu hắn hành động cùng đội ngũ Doãn gia, với thực lực Huyết Ma mã tặc đoàn nếu muốn truy tung, khả năng đuổi kịp cơ hồ là trăm phần trăm, một mình hắn dù cường thịnh bao nhiêu cũng không thể đối kháng với toàn bộ mã tặc đoàn, nhưng nếu hắn một mình, hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Trở lại trong sơn cốc, một mùi máu tươi tràn ngập bên trong, Lâm Tiêu đem dấu vết của đoàn người Doãn Vô Vi hủy diệt một phần, sau đó đi vào sâu bên trong.