Võ Đạo Đan Tôn
Chương 27 : Không gì cản nổi
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Nam tử mặc võ bào màu đen này lại là quán chủ Huấn Luyện Quán nơi này, Khương Hồng. Nhân vật có quyền lực lớn nhất, dựa theo quy củ Huấn Luyện Quán, các giáo quan đều xưng hô hắn là quán chủ, mà các học viên thì gọi là tổng giáo quan!
- Chuyện của các học viên cứ để các học viên tự mình giải quyết thôi, chúng ta chỉ cần nhìn xem là được rồi.
Nam tử áo đen đi đến bên cạnh nam tử tóc đỏ, bình tĩnh nói.
- Vâng!
Lô Ba gật gật đầu, thu chân về.
- Lâm Tiêu kia hẳn là đệ đệ Lâm Hiên a?
Thanh âm Khương Hồng lại lần nữa truyền đến:
- Không biết ngươi cho rằng, trong hai người này ai sẽ thắng?
Lô Ba khẽ giật mình, hiển nhiên không biết quán chủ vì sao lại hỏi như thế, cảm nhận được ánh mắt Khương Hồng, Lô Ba hơi trầm tư nói:
- Lưu Lực này và Lâm Tiêu ta đều dạy bảo qua, thực lực Lưu Lực ở Luyện Cốt đỉnh phong, một thân công phu không kém, mà Lâm Tiêu tu luyện tuy rằng dụng công, nhưng một tháng trước chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, hôm nay cho dù có tiến bộ, nhưng có lẽ còn không phải đối thủ của Lưu Lực, bất quá điểm này Lâm Tiêu hiển nhiên cũng rõ ràng, nhưng vẫn đáp ứng đổ đấu với đối phương, nói rõ trong lòng của hắn cũng có chút nắm chắc, cho nên hai người trước khi tỷ thí, ta cũng không dám vọng có kết luận, nhưng nếu như phải chọn một người thì..., ta vẫn coi trọng Lưu Lực hơn.
Lô Ba chợt vừa cười nói:
Lâm Tiêu dùng ra một chiêu Ác Hổ Phác Dương, cả người hóa thân Mãnh Hổ, tốc độ lập tức tăng lên tới lớn nhất, hai đấm đột nhiên đánh tới hai móng của Lưu Lực, trước quyền không khí nổ vang, hai đạo khí lãng bắn thẳng về phía Lưu Lực, khiến hắn không khỏi chấn động.
Lúc trước hắn thi triển Ưng Toát Đình Kích cũng đã sớm nghĩ qua Lâm Tiêu sẽ né tránh thế nào, đã làm xong nắm chắc vạn toàn, lại không nghĩ rằng Lâm Tiêu căn bản không tránh lui, một chiêu Ác Hổ Phác Dương triệt để làm rối loạn tiết tấu của hắn, hai móng đấu với hai đấm vốn đã rơi vào thế xấu, hết lần này tới lần khác Lưu Lực còn đang ở giữa không trung không cách nào mượn lực, chiêu thức cũng không dùng ra toàn bộ, mà Lâm Tiêu lại đến có chuẩn bị, hậu phát chế nhân, khi cả hai va chạm chính là lúc lực lượng hắn mạnh nhất, chỉ sợ một chiêu xuống, dù là Lâm Tiêu chỉ có hơn 600 cân khí lực cũng hoàn toàn có thể phá vỡ một kích toàn lực của Luyện Tủy đỉnh phong như hắn.
- Không tốt!
Ngay khi nắm đấm cuồng bạo của Lâm Tiêu đánh ra, muốn oanh phá hai móng mình, Lưu Lực dù sao cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một thân thực lực siêu quần, thời khắc nguy cấp biến trảo thành chưởng, vội vàng ngăn cản trước người, một chiêu Sồ Ưng Triển Sí được thi triển ra như thiểm điện.
Phanh!
Quyền chưởng giao kích, Lưu Lực chỉ cảm thấy bị một đầu Mãnh Hổ vồ tới, bàn tay đau đớn muốn nứt, cả người dựa thế rơi xuống, đạp đạp đạp liên tiếp rút lui ba bước, đôi bàn tay càng đang run nhè nhẹ. Hắn là Luyện Cốt đỉnh cao, một thân khí lực đạt đến 800 cân, vô cùng cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú dị thường, nhưng Lâm Tiêu chỉ một chiêu đã lập tức khiến hắn rơi vào hạ phong.
- Lực lượng của hắn lớn hơn ta, ta không phải đối thủ!
Lưu Lực trong nội tâm hoảng sợ, đưa ra kết luận này, hắn cơ hồ không thể tin được phán đoán của mình. Lúc này mới bao lâu? Hơn hai mươi ngày, mới không đến một tháng, Lâm Tiêu này sao lại có tiến bộ lớn vậy được?
- Cái gì?
Chẳng những là hắn, rất nhiều đệ tử chung quanh cũng đều cực kỳ giật mình, Lâm Tiêu và Lưu Lực thi triển không phải võ học cao thâm gì, bọn hắn đều thấy hiểu, dựa theo đạo lý mà nói chiêu thức của Lâm Tiêu tuy rằng chiếm được thượng phong, nhưng lấy khí lực Luyện Cốt đỉnh phong của Lưu Lực tăng thêm ứng đối chính xác, có lẽ hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, nhưng kết cục lại hoàn toàn trái lại, như vậy đáp án chỉ có một, đó chính là khí lực Lâm Tiêu cũng không hề kém hơn Lưu Lực.