Võ Đạo Đan Tôn

Chương 326 : Bài danh ngọc bích (1)

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Nam tử kia nghe nói như thế, lúc này cười rộ lên giải thích:



- Hôm nay là ngày thiên tài huấn luyện doanh chiêu sinh mỗi năm một lần, đây chỉ là đệ tử các đại thế lực tới quan sát thiên tài huấn luyện

doanh chiêu sinh, thiên tài huấn luyện doanh của chúng ta là căn cứ huấn luyện võ giả cao cấp nhất Hiên Dật quận thành, làm sao có thể có nhiều

đệ tử như vậy.



Hắc bào nam tử tự hào nói:



- Thiên tài huấn luyện doanh của chúng ta, lấy năm năm làm một học kỳ,

hàng năm ở trong phạm vi Hiên Dật quận thành chỉ tuyển nhận năm mươi đệ

tử, tốt nghiệp năm mươi người, tuyển nhận năm mươi người, nói cách khác, coi như là thời điểm đệ tử nhiều nhất, cũng chỉ có hai trăm năm mươi

người. Đương nhiên, ba mươi đệ tử của lục đại vệ thành các ngươi thuộc

về tiến tu, ở trong trại huấn luyện thời gian chỉ một năm, thuộc về đệ

tử tăng cường.



Bọn người Lâm Tiêu nghe mà hai mắt tỏa sáng.



Một năm chỉ tuyển nhận năm mươi đệ tử, toàn bộ Hiên Dật quận thành có

bao nhiêu võ giả thiếu niên? Khác không nói, chỉ là Tân Vệ thành, hàng

năm học viên của mỗi huấn luyện quán từ Chuẩn võ giả mở nguyên trì, tấn

cấp trở thành võ giả cũng không ít, không nói học viên thiên phú hơi

thấp, chỉ là các đại thế lực của Tân Vệ thành chiêu thu thiên tài đệ tử

mười sáu tuổi tấn cấp Chân Võ Giả, số lượng cũng không phải là ít, mà

trong phạm vi Hiên Dật quận thành, bao gồm lục đại vệ thành cùng với

quận thành có vô số thế lực, hàng năm số lượng võ giả sinh ra căn bản

không thể đếm hết.



Nhưng trong nhiều người như vậy, thiên tài huấn luyện doanh này chỉ

tuyển nhận năm mươi người, bởi vậy có thể thấy được quy cách cao cỡ nào, có thể tiến nhập thiên tài huấn luyện doanh này, có thể nói mỗi một cái tương lai đều là lương đống trong võ giả, trở thành Hóa Phàm cảnh cao

thủ đó là không thể nghi ngờ, thậm chí đại bộ phận trong đó có hi vọng

trở thành Quy Nguyên cảnh cao thủ.



Dưới sự hướng dẫn của nam tử áo đen, đoàn người Lâm Tiêu đi vào đại môn rộng mở của thiên tài huấn luyện doanh.



Vừa tiến vào đại môn, liền thấy một tấm bia đá bạch sắc to lớn, cao gần năm mươi thước, phía trên đều là danh tự.



- Một: Đông Phương Nguyệt Minh.


Đám người Bạch Mông hai mắt tỏa sáng, đồng thời cũng cảm giác áp lực rất nặng.



Hiện nay ở trên ngọc bích bạch sắc là một trăm tám mươi tên, nếu như

cộng thêm ba mươi người của lục đại vệ thành bọn họ, tổng cộng là hai

trăm mười đệ tử, muốn nhảy vào trong một trăm năm mươi, đây cũng không

phải là một điều kiện giản đơn.



- Đúng rồi, thiên tài huấn luyện doanh này không phải một năm tuyển nhận năm mươi đệ tử sao, năm năm mà nói phải là hai trăm năm mươi người, sao trên ngọc bích chỉ có một trăm tám mươi đệ tử, còn có bảy mươi đệ tử

đâu, lẽ nào đều bị đào thải?



Lâm Tiêu lại phát hiện địa phương không thích hợp, nghi ngờ nói.



- Đào thải?



Nam tử áo đen kia lắc đầu:



- Coi như là đào thải ah, bảy mươi người còn lại kia tất cả đều chết.



- Chết?



Bọn người Lâm Tiêu ngây người.



- Các ngươi nghĩ sao?



Nam tử áo đen bình thản nói:



- Trong Thiên tài huấn luyện doanh cấm các võ giả tàn sát lẫn nhau,

nhưng võ giả ra ngoài liệp sát Yêu Thú sẽ ngã xuống, tiến nhập Viễn Cổ

di tích sẽ ngã xuống, vì trở thành cường giả, tất cả mọi người phải liều mạng chiến đấu, tu luyện, nhưng cường giả không phải dễ thành như vậy,

chân chính có thể sống đến tốt nghiệp, chỉ có một phần trong đó mà thôi.



Nội tâm đám người Lâm Tiêu trầm trọng không gì sánh được.



Thiên tài huấn luyện doanh này tổng cộng chỉ có 250 người, nhưng dĩ

nhiên có 70 đệ tử bỏ mạng ở trên đường, hao tổn khổng lồ như vậy, khiến

bọn người Lâm Tiêu cơ hồ nín hơi.