Võ Đạo Đan Tôn

Chương 33 : Nguyên linh ngọc

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


- Hại người hại mình ah, ca ca ngươi chẳng qua chỉ là Chân Võ giả tam chuyển, lại gia nhập ngũ tinh cấp võ giả tiểu đội, hoàn toàn là một gánh nặng!



Mấy người Bố Lâm cũng cao giọng cười ha hả, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.



Lạch cạch!



Lâm Tiêu vốn yên lặng ly khai, hai chân chợt dừng lại, hắn quay đầu, một đôi mắt lạnh lùng đến không mang theo một tia cảm xúc khắc sâu vào trong đôi mắt La Hạo.



Ánh mắt Lâm Tiêu bắn đến đối mắt với La Hạo, tiếng cười to của La Hạo lập tức im bặt, trong nội tâm không khỏi cả kinh. Đây là đôi mắt thế nào, như tử thần từ trong địa ngục xa xa nhìn ra, lạnh lùng, trấn định, lạnh như băng, không mang theo bất luận biểu lộ gì, khiến người cảm thấy trong nội tâm một mảnh rét căm căm, như bị đông trên vạn cổ băng xuyên vậy.



- Sao hả? Chẳng lẽ chúng ta nói sai rồi sao, Lang Đao tiểu đội mạnh như thế, nhưng sau khi ca ca ngươi gia nhập lại toàn quân bị diệt, không phải ca ca ngươi sai, chẳng lẽ là do người khác sao?



La Hạo đối mặt với ánh mắt của Lâm Tiêu, cười lạnh nói.



Trong luyện công đại sảnh, giờ phút này cũng một mảnh nghị luận, năm đó việc Lang Đao tiểu đội bị diệt cũng nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trong Tân Vệ Thành, Lang Đao tiểu đội là một trong mấy ngũ tinh cấp võ giả tiểu đội hiếm có của Tân Vệ Thành, đội trưởng Tôn Duệ là cường giả Hóa Phàm Cảnh Địa Phàm cường giả, tên hiệu Bá Đao, một tay Bá Vương Tuyệt Diệt Đao Pháp xuất thần nhập hóa, trong Tân Vệ Thành tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc trong lần nhiệm vụ kia, toàn bộ tiểu đội lại không ai có thể còn sống trở về.



Lúc trước một chi tiểu đội võ giả khác vào hơn một tháng sau trong lúc vô tình phát hiện thi thể thấy mà giật mình của Lang Đao đội viên, chân cụt tay đứt đầy đất, cùng với Bàn Lang Đao của Bá Đao Tôn Duệ, tin tức Lang Đao tiểu đội bị diệt lúc này mới truyền về Tân Vệ Thành, oanh động cả thành.




La Hạo trong mắt phóng hỏa, như muốn cắn nát cả hàm răng.



- Vu oan ngươi? Hừ, lời ngươi nói mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng, không sai, ngươi là đệ tử Luyện Tủy Kỳ, bất quá nếu thế thì đã sao? Nếu ngươi đã muốn luận bàn với ta thì ta đáp ứng ngươi là được, chỉ cần ba chiêu, ta chỉ muốn trong ba chiêu đánh bại ngươi, ta sẽ cho ngươi biết, võ đạo chi đồ phải hoài kính sợ chi tâm, một người không có liêm sỉ chi tâm, cho dù cảnh giới có cao đi nữa cũng chỉ là đồ phế vật, đi ngược lại với võ đạo bổn nguyên, căn bản không chịu nổi một kích!



Lâm Tiêu gầm lên, âm vang đáp lại.



- Ba chiêu, ta không nghe lầm chứ? Lâm Tiêu này đang nói gì?



- Ba chiêu đánh bại La Hạo Luyện Tủy Kỳ, nói đùa gì vậy? Lâm Tiêu hắn không phải điên rồi chứ?



- Luyện Cốt Kỳ đánh với Luyện Tủy Kỳ, ta xem trái lại còn không sai biệt lắm.



Chung quanh rất nhiều đệ tử đều khiếp sợ lên tiếng, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.



Lâm Tiêu lại ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng hắn, có một cổ xúc động mãnh liệt, hắn nhớ tới những sỉ nhục mình phải chịu, nghĩ đến sắc mặt Lưu quản sự khi lần lượt đến nhà bức bách cha mẹ bán đi võ giả huân chương, tất cả tất cả đều có quan hệ lớn lao với La Hạo, giờ khắc này, Lâm Tiêu cực kỳ muốn dẫm nát La Hạo dưới chân, hung hăng nhục nhã tôn nghiêm của hắn, mình phải cho hắn biết, tứ cấp võ giả huân chương mà ca ca lưu lại, không phải tên súc sinh như hắn có thể nhớ thương được.