Võ Đạo Đan Tôn
Chương 402 : Quận chúa
Ngày đăng: 00:46 19/04/20
Một quyền này quét ra, uy lực vô cùng, không khí giữa Hạ Hưng và Lâm Tiêu như bị một bàn tay lớn vô hình quấy lên, nắm đấm đánh vào không khí, phảng phất một khối thạch đầu cực lớn rơi xuống trong hồ, tạo ra tầng tầng rung động, ở bên trong lại càng tạo thành một cổ nguyên lực phong bạo cực lớn.
Võ giả cấp bậc đạt tới Hóa Phàm cảnh, ở phương diện vận dụng nguyên lực càng thêm linh hoạt hơn so với Chân Võ giả, có thể cương, có thể nhu, co duỗi như ý, uy lực vô cùng.
- Cực Đạo Uy Thiên.
Lâm Tiêu tâm linh khẽ động, ngay khi Hạ Hưng giẫm chận tại chỗ chưa ra tay thì trong nội tâm đã có một loại cảnh giác đối phương muốn ra tay, lúc này cánh tay chấn động, Cực Đạo Uy Thiên Quyền một chiêu mạnh nhất Cực Đạo Uy Thiên bỗng nhiên thi triển ra, một cổ khí tức vô cùng bá đạo từ trong cơ thể Lâm Tiêu phát tán ra, trong nháy mắt, Lâm Tiêu thật giống như bá chủ trong thiên địa này vậy.
Trong hư không, hai đấm của hai người hung hăng đụng vào cùng một chỗ.
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc liên tục vang vọng.
Một quyền khí lưu quanh thân hai người cuồn cuộn lưu động, một cổ nguyên lực hình thành thủy triều hư vô từ chỗ hai đấm bung ra không ngừng va chạm, không ai nhường ai.
Cực Đạo Uy Thiên Quyền của Lâm Tiêu mặc dù chỉ là quyền pháp Nhân cấp cao giai, nhưng chiêu cuối cùng Cực Đạo Uy Thiên cũng không đơn giản, ở trên bí tịch đã viết rất rõ tu luyện giả phải đạt tới Hóa Phàm cảnh mới có thể chính thức phóng ra uy lực của nó, hiển nhiên thức cuối cùng này đã vượt qua phạm trù Nhân cấp cao giai quyền pháp, ở phương diện uy lực, thức cuối cùng của Cực Đạo Uy Thiên Quyền hoàn toàn không yếu hơn Thần Quỷ Kinh của Hạ Hưng.
Loại tình huống này, cả hai so đấu chính là lực lượng và cường độ nguyên lực song phương.
Phá.
Hạ Hưng gầm lên giận dữ, nguyên lực nhấp nhô, công pháp Địa cấp đê giai lưu chuyển, một cổ nguyên lực hùng hậu từ trong cơ thể hắn phun mạnh ra, phóng tới quyền đầu đánh úp tới cánh tay phải Lâm Tiêu.
Một nụ cười tự tin lộ ra nơi khóe miệng Hạ Hưng, theo hắn thấy thì dùng thực lực Hóa Phàm cảnh sơ kỳ của mình đánh bại một Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong như Lâm Tiêu thật sự quá đơn giản, cường độ nguyên lực song phương căn bản không cùng cấp bậc.
Hai mắt Lâm Tiêu tràn ngập tỉnh táo, ý thức tập trung cao độ, tinh thần lực lập tức tản mát ra, cảm nhận rõ bất luận một tia chấn động nào trong không khí, trong tinh thần lực cảm giác của Lâm Tiêu, góc độ, uy lực, nguyên lực lưu động một quyền này của Hạ Hưng phảng phất như một bộ phim lướt qua trong đầu hắn.
Ngay khi thiết quyền của Hạ Hưng sắp đánh trúng Lâm Tiêu --
PHỐC.
Thân hình Lâm Tiêu lù lù bất động như bàn thạch đột nhiên xuất thủ, tay phải của hắn dựng thẳng hóa chưởng làm đao, dùng một góc độ xảo diệu nghiêng nghiêng bổ ra, như thiểm điện bổ vào trên quyền cương Hạ Hưng ngưng tụ ra.
Quyền pháp cũng không phải thế mạnh của Lâm Tiêu, đối mặt một kích toàn lực của Hạ Hưng, Lâm Tiêu dùng hình thức thủ chưởng thi triển ra đao pháp, chưởng đao bổ ra, thậm chí có lăng liệt, phong mang ý cảnh của chiến đao phóng lên trời.
Phanh.
Một đao Lâm Tiêu chém ra, Hạ Hưng lập tức cảm giác được, một đao kia của Lâm Tiêu sắc bén dị thường, tốc độ nhanh như thiểm điện, hơn nữa vừa vặn chém vào chỗ quyền cương yếu kém nhất, nguyên lực đinh ốc của Cửu Chuyển Huyền Công dưới ý cảnh chưởng đao phóng xuất ra, lập tức liền bổ nát bấy quyền cương trên nắm đấm của Hạ Hưng, hóa thành một hồi cuồng phong tiêu tán trong không trung. Hắn còn chưa kịp giật mình, chưởng đao của Lâm Tiêu sau khi chém nát quyền cương dĩ nhiên đã bổ tới nắm đấm của hắn.
Bồng.
Hạ Hưng cảm giác được một cổ lực lượng đáng sợ từ trên chưởng đao của Lâm Tiêu lần lượt ập đến, nắm đấm phủ đầy nguyên lực cũng bị chém khiến một hồi đau đớn, đồng thời một cổ lực lượng bạo tạc như đinh ốc vọt tới, khiến thân thể hắn không tự chủ được rút lui một bước.
Lâm Tiêu thì trái lại, thân thể của hắn vẫn lẳng lặng đứng yên, lù lù bất động.
Máu Hạ Hưng cơ hồ vọt tới não, vừa rồi hắn còn rầm rĩ lấy muốn thi triển toàn lực, không nghĩ tới kết quả lại giống như đúc lần trước, căn bản không có chút biến hóa nào cả.