Võ Đạo Đan Tôn

Chương 43 : Lô giáo quan

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


- Cái gì?



Trông thấy hai người Vương Kiện rõ ràng dám can đảm ngỗ nghịch ý của mình, Lưu Lỵ không khỏi khẽ giật mình, chợt trong mắt lộ ra tức giận, hàn khí um tùm nói:



- Hai người các ngươi biết rõ mình đang làm gì không? Ta cho hai người các ngươi một lần cơ hội, thu lại lời nói của mình sau đó ngoan ngoãn rời đi, nếu không, ta ngay cả hai người các ngươi cũng phế đi.



- Lưu Lỵ giáo quan, sự thật chính là sự thật, lời chúng ta nói hôm nay tuyệt đối không thu hồi, hừ, ngươi muốn phế, thì phế luôn cả ba người chúng ta đi.



Vương Kiện, Triệu Phi quát chói tai, khí thế lăng lệ ác liệt, trong ánh mắt không có chút do dự, khiếp nhược, có chăng chỉ là kiên định và bất khuất.



- Hai người Vương Kiện, Triệu Phi từ khi nào cũng trở nên khí phách vậy rồi.



- Cực kỳ khủng khiếp, hai người bọn họ trước kia không phải ngoại trừ khúm núm, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám sao, sao từ khi theo Lâm Tiêu, hiện giờ rõ ràng lại dám đối nghịch với cả Lưu Lỵ giáo quan rồi?



- Lâm Tiêu cho hai người bọn hắn ăn phải thuốc mê gì, khiến hai người bọn họ biến thành như vậy, ngay cả mạng cũng không cần nữa.



Trong luyện công đại sảnh, đạo đạo tiếng giật mình vang lên, cơ hồ tất cả đệ tử đều không thể tin được nhìn qua hai người Vương Kiện và Triệu Phi ngăn ở trước mặt Lưu Lỵ, hai thiếu niên trước kia trong suy nghĩ mọi người vẫn luôn nhát như chuột, nhu nhược không chịu nổi giờ phút này trong thân hình lại bộc phát ra lực lượng kinh người không gì sánh bằng.



Mà ngay cả Lâm Tiêu cũng cực kỳ kinh hãi vì cử động của hai người, hắn cũng thật không ngờ hai người Vương Kiện và Triệu Phi lại kiên cường trước mặt Lưu Lỵ như vậy. Hắn không biết, trước kia hai người nhận hết rất nhiều đệ tử trào phúng, chỉ có Lâm Tiêu chính coi bọn hắn là bằng hữu, trong nội tâm bọn hắn tràn đầy cảm kích với Lâm Tiêu, những ngày này càng bị võ đạo ý chí của Lâm Tiêu ảnh hưởng, trong lòng hai người cũng dâng lên khí khái nam tử hán, coi như ;à đối mặt sinh tử cũng tuyệt không lùi bước.



- Tốt, nói rất hay!



Lâm Tiêu cảm thấy kích động, mạnh mẽ nhảy lên, ba người sóng vai mà đứng, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Lỵ, không chút nhượng bộ.
Trong đám người có người kinh hô.



- Lô Ba? Hắn làm sao tới rồi, không tốt, ta phải tranh thủ thời gian ra tay, lập tức phế bỏ ba người Lâm Tiêu mới được!



Giữa không trung, ánh mắt Lưu Lỵ khẽ động, nhưng lại không có bất kỳ ý muốn dừng lại, sắc mặt của nàng vặn vẹo, hai con ngươi lạnh như băng, chẳng quan tâm tới tiếng hét lớn kia, nguyên khí trong cơ thể được điều động đến mức lớn nhất, khí lãng chỗ hai đấm lại lần nữa tăng vọt, nguyên khí cuồng bạo như vòi rồng điên cuồng tuôn tới ba người Lâm Tiêu.



- Làm càn!



Lô Ba nộ quát một tiếng, tốc độ thân hình bay vút bỗng nhiên tăng vọt, cả người hóa thành một đạo bóng trắng, vọt tới với tốc độ ánh sáng, khoảng cách tầm hơn mười trượng ngay lập tức đã đến.



Vèo!



Ngay khi Lưu Lỵ sắp đánh trúng ba người Lâm Tiêu ba người, bóng trắng do Lô Ba biến thành rốt cục đuổi tới, thân hình phút chốc ngăn trước mặt ba người Lâm Tiêu, đồng thời ánh mắt lạnh như băng như đao, hai tay hóa chưởng, cùng hai đấm của Lưu Lỵ hung hăng đụng vào cùng một chỗ.



Oanh!



Tiếng oanh minh cực lớn vang vọng, khí lãng cuồng bạo bốc lên, không khí đùng đùng nổ vang, tất cả đệ tử ở đây căn bản chưa kịp nhìn rõ ràng cái gì, chỉ nghe Oanh một tiếng, quyền khí đầy trời ầm ầm nát bấy, Lưu Lỵ kêu rên một tiếng, từ trong khí lãng bay ngược ra, khóe miệng chậm rãi chảy ra một tia máu tươi.



- Lưu Lỵ, ta bảo ngươi dừng lại chẳng lẽ ngươi không nghe sao, đối với đệ tử Huấn Luyện Quán lại hạ thủ hung ác như thế, ngươi làm giáo quan trợ lý thế nào thế? !



Quần áo luyện công màu trắng trên người Lô Ba theo gió đong đưa, trợn mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào Lưu Lỵ cách đó không xa quát lạnh nói.