Võ Đạo Đan Tôn
Chương 438 : Tầng ba đoạt bảo (1)
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Ở một bên Lưu Sam cũng kinh hãi xanh mặt.
- Đi được sao?
Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, bước chân liên tục nhoáng lên, nháy mắt đi tới trước mặt Lưu Sam.
Nhận thấy chính mình không thể rời đi, khuôn mặt Lưu Sam đột nhiên biến thành vô cùng dữ tợn.
- Thiên La Giảo Sát kiếm pháp – chết cho ta!
Trong tiếng rống giận, trường kiếm run lên, trong hư không lập tức xuất hiện vô số kiếm ảnh chói mắt, kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, như xa như gần, như mộng như huyễn, dẫn theo sát khí sắc bén bay thẳng về hướng Lâm Tiêu, mỗi đạo kiếm quang ẩn chứa kiếm khí không địch nổi, vô cùng sắc bén.
Trường kiếm này chính là bảo vật mà nhóm người Hoàng Thiên đạt được ở tầng thứ hai, vốn là một kiện vũ khí lục phẩm, do tài liệu lục giai Tinh Thần Thiết làm chủ thể, gia nhập thêm nhiều tài liệu trân quý khác tạo thành, vô luận là trình độ sắc bén hay chịu tải nguyên lực đều viễn siêu bình thường.
- Kiếm tốt, đáng tiếc người dùng quá kém!
Cười lạnh một tiếng, thân ảnh Lâm Tiêu chợt nổ tung.
Ba đạo thân ảnh dùng tốc độ kinh người nổ bung ra, một đạo tàn ảnh bị kiếm quang của Lưu Sam vặn thành nát vụn, mà hai đạo thân ảnh khác bay về hướng Lưu Sam.
- Thế nào?
Lưu Sam chấn động, hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, đầu của hắn nháy mắt bay lên cao.
- Đây là cảm giác tử vong sao?
Trước mắt tối sầm, thân thể hắn vô lực ngã xuống đất, máu tươi chảy ra.
Lâm Tiêu quay đầu, lúc này Hoàng Thiên đã chạy xa vài trăm thước.
- Đã chạy xa như vậy, đáng tiếc ta muốn ngươi chết, dù thế nào ngươi cũng không sống được.
Lâm Tiêu cười lạnh, hai tay cầm đao nhắm ngay sau lưng Hoàng Thiên chém qua.
- Trảm!
Nếu bí tịch đã bị người lấy đi, có lẽ hắn sẽ không làm ra chuyện đoạt bảo vật của người khác, nhưng hiện tại bí tịch còn ở trên thạch đài, chính là vật vô chủ, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Mẹ nó, chẳng lẽ mọi người trơ mắt nhìn thấy bí tịch bị người đoạt?
Đệ tử kia không cam lòng, giận dữ hét.
Những người khác đều có chút dao động, tuy Lâm Tiêu mạnh mẽ, nhưng bọn họ có tới hai mươi người, chẳng lẽ còn đánh không lại một đệ tử hóa phàm sơ kỳ nho nhỏ?
- Thật có lỗi, Định An quận rời khỏi việc tranh đoạt bảo vật, các ngươi muốn tranh thì tranh đi.
Lúc này Diệp Hoa đứng ra lên tiếng, sau đó mang theo hai đệ tử khác thối lui khỏi nơi đó.
- Một quyển bí tịch mà thôi, so sánh với tính mạng mà nói không quan trọng, Vân Long quận cũng rời khỏi.
Vân Long quận Đào Huyễn cũng lắc đầu, mang theo hai đệ tử rời đi.
- Kim Hà quận cũng rời khỏi.
- Sóc Phương quận rời khỏi.
- Chỉ là một quyển bí tịch, hơn nữa chưa chắc sẽ thuộc về Lộ Tây quận, chúng ta cũng rời khỏi.
Có Diệp Hoa cùng Đào Huyễn đi đầu, ba quận thành khác lần lượt rời đi, chỉ còn lưu lại một mình Đôn Hoàng quận.
Thân là đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành, không có ai là ngu ngốc, thực lực Lâm Tiêu mạnh như thế, cho dù họ có liên thủ nhưng không chết mười mấy đệ tử cũng không thể chiến thắng Lâm Tiêu, mấu chốt chính là cho dù họ đánh bại Lâm Tiêu cũng chưa chắc lấy được bí tịch, giữa sáu thế lực vẫn có thể tranh đoạt, nói cách khác mỗi quận thành chỉ có một phần sáu cơ hội.
Sẽ không ai vì chút ích lợi như vậy mà bồi vào tính mạng của mình.
Không đợi đệ tử đầu tiên lên tiếng, hai đệ tử Đôn Hoàng quận khác sợ hãi kéo người kia đi xuống, vội vàng nói:
- Đôn Hoàng quận cũng rời khỏi.
Lâm Tiêu quay đầu, ánh mắt nhìn lên quang cầu, thấy vậy hai gã đệ tử Đôn Hoàng quận thở ra một hơi, liếc mắt nhìn nhau, trên trán đẫm mồ hôi.