Võ Đạo Đan Tôn

Chương 442 : Đánh chết Kim Minh

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Trong cảm giác của hắn, Lâm Tiêu cùng Kim Minh đánh bừa một chiêu, sau đó là nổ mạnh kịch liệt, sau nổ mạnh hắn chỉ nhìn thấy chiến đao cực nhanh của Lâm Tiêu chém qua cùng đầu Kim Minh bay lên cao, quá trình trước đó hắn căn bản không cảm giác tới.



Nhưng không thể nghi ngờ chính là Kim Minh đã chết, đã chết trong tay hóa phàm sơ kỳ võ giả.



Lục soát xong đồ vật trên người Kim Minh, Lâm Tiêu nhìn Tử Xa Sơn.



- Tử Xa Sơn, ngươi muốn ngăn cản ta sao?



Ngữ khí Lâm Tiêu lạnh lùng, tay phải nắm chặt chiến đao, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.



Tử Xa Sơn cười ha ha:



- Phấn khích, thật sự là phấn khích, có thể đánh chết Kim Minh, ta tự nhận mình không thể làm được, ngươi đã có được thực lực như vậy, Tử Xa Sơn này tâm phục khẩu phục, quyển bí tịch thuộc về ngươi.



Dứt lời hắn lắc mình, nháy mắt đã biến mất.



Một kích cuối cùng tuy hắn không chứng kiến, nhưng thực lực Lâm Tiêu rõ ràng cao hơn Kim Minh, hắn tự biết mình không kém Kim Minh, tự nhiên sẽ không vì một quyển bí tịch mà mạo hiểm như vậy.



- Đi rồi!



Lâm Tiêu thấy vậy lắc đầu, chiến đao thu vào trong vỏ.



Đúng lúc này một đạo bạch quang đột nhiên buông xuống, bao phủ lên người hắn, cùng lúc đó trên người các đệ tử trong ba tầng đều bị bạch quang bao phủ, ngay sau đó bạch quang biến mất, mọi người nháy mắt biến mất trong cung điện trên mây.



Thiên Mộng chiểu trạch ngoài Thiên Mộng bí cảnh.



Ngũ sắc quang thải phiêu đãng trên bầu trời, quang môn thật lớn sừng sững, túc mục, thần thánh.



Đã qua ba ngày, Nguyên Chí Sĩ, Đông Phương Nguyệt Linh cùng cao thủ các thế lực đều đang khẩn trương chờ đợi.



Tuy rằng căn cứ theo lệ thường, Thiên Mộng bí cảnh cũng không phải tuyệt cảnh, nhưng các đệ tử một ngày chưa đi ra, mọi người cũng không được an bình.



Ngay lúc này…



Quang môn bỗng nhiên nhộn nhạo gợn sóng.




- Luận thiên tài, Đông Phương Nguyệt Linh mới đúng đi, hai mươi bốn tuổi đã là quy nguyên cảnh, còn tuổi nhỏ đã đánh đồng với chúng ta.



- Mấy năm nay Hiên Dật quận nhân tài đông đúc ah.



Trong lòng các cường giả đều cảm khái.



- Cái gì? Là ngươi giết năm hóa phàm sơ kỳ đại thành của chúng ta? Kim Minh có phải do ngươi giết hay không, nói!



Trong mắt Thường Hành hiện lên lệ mang, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, tiến lên quát to.



- Thường Hành lại loạn cắn người!



Trong nhóm người Sóc Phương quận, một trung niên chắp tay sau lưng đứng thẳng, khẽ cười nói.



- Trương Khuyết đại nhân, Võ Lăng quận Kim Minh đích thật là bị Lâm Tiêu giết chết, đệ tử tận mắt nhìn thấy.



Lúc này Tử Xa Sơn cũng truyền âm nói.



Hắn là người duy nhất chứng kiến Lâm Tiêu giết Kim Minh, nhưng sẽ không ngu ngốc nói thẳng ra, chỉ nói riêng cho Trương Khuyết, về phần Trương Khuyết làm sao xử lý tin tức này, không phải chuyện hắn lo lắng.



- Nga?



Trương Khuyết giật mình, nhìn thoáng qua Tử Xa Sơn, chợt nở nụ cười, truyền âm nói:



- Không nghĩ tới Kim Minh thật sự bị Lâm Tiêu giết chết, thật làm người giật mình, nhưng chuyện này ngươi đừng nói ra, không có lợi cho ngươi.



Tử Xa Sơn cung kính đáp:



- Dạ, đại nhân.



Trương Khuyết thật hứng thú nhìn Lâm Tiêu, truyền âm:



- Lâm Tiêu mới đột phá hóa phàm sơ kỳ đã có thể đánh chết Kim Minh, xem ra đúng là một yêu nghiệt, nhưng Kim Minh đã chết, ngươi không đáng vì một người chết đắc tội một thiên tài, ngược lại tận lực trở thành bằng hữu của hắn, nhiều một người bạn tốt hơn thêm địch nhân, đương nhiên nếu có một ngày ngươi đối lập với đối phương, có thể đem tin tức này nói cho Võ Lăng quận, hiện tại sao, chúng ta xem kịch vui thì tốt hơn.