Võ Đạo Đan Tôn

Chương 45 : Tấn cấp Luyện Tủy

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


- Cáo tội ta?



Lô Ba cười lạnh hai tiếng:



- Ngươi cứ đi cáo trạng đi, thuận tiện ta còn muốn nhắc nhở ngươi một câu, chẳng những ngươi muốn đi cáo, chỉ bằng chuyện ngươi trước kia che chở Lưu Lực làm xằng làm bậy, hôm nay càng ở trong Huấn Luyện Quán ra tay độc ác với đệ tử ta cũng sẽ bẩm báo lên quán chủ, để hắn bỏ đi chức trợ lý giáo quan Huấn Luyện Quán của ngươi.



Lô Ba ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nghiêm khắc.



- Ngươi. . .



Lưu Lỵ thần sắc âm tình bất định, rốt cục cắn răng một cái, gọi Lưu Lực một tiếng, oán hận nói:



- Chúng ta đi!



Lưu Lực sắc mặt tâm thần bất định, không còn hung hăng càn quấy như trước nữa, đi theo sau lưng Lưu Lỵ, thần sắc hoảng hốt rời đi luyện công đại sảnh.



- Tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?



Bên ngoài luyện công đại sảnh, Lưu Lực sợ hãi lo lắng lên tiếng.



- Đệ đệ không phải sợ, có tỷ tỷ ta ở đây thì nhất định sẽ không để cho ngươi bị trục xuất khỏi Huấn Luyện Quán đâu, ngươi về trước chờ đi, ta hiện giờ lập tức đi tìm quán chủ, hướng hắn vạch tội Lô giáo quan vượt quá chức vụ.



Lưu Lỵ trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén:




Lâm Tiêu nghĩ như vậy, mạnh mẽ kéo áo ngoài rách nát ra, hoàn toàn không để ý đến đau đớn, trực tiếp tu luyện trong đình viện



- Hổ Thị Đam Đam!



- Hổ Khiếu Sinh Phong!



Từng quyền đánh ra, tâm Lâm Tiêu dần bình tĩnh lại, phẫn nộ trước kia tất cả đều biến mất, tinh thần triệt để dung nhập vào trong quyền pháp, trong đầu một mảnh không linh, ngoại trừ quyền pháp thì trống rỗng, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì cả.



Uy phong nhẹ phẩy, mây trắng lượn lờ, dưới vạn dặm trời quang, Lâm Tiêu từng lần khổ luyện, không có nửa điểm lười biếng, tinh thần và ý niệm cô đọng đến mức tận cùng, áp bách trước kia trong Huấn Luyện Quán vào thời khắc này đã hoàn toàn chuyển hóa thành động lực tu luyện.



Một nén nhang!



Nửa canh giờ!



Một canh giờ!



Đến cuối cùng, Lâm Tiêu toàn thân cao thấp tất cả đều là mồ hôi, đánh cho từng khối cơ bắp một mảnh bóng loáng, tóc của hắn đã toàn bộ bị mồ hôi ướt nhẹp, lọn tóc ướt sủng đọng trên trán, sắc mặt đỏ bừng.



- Thần Hổ Bái Vĩ!



Không biết đã qua bao lâu, Lâm Tiêu đột nhiên rống to một tiếng, một chân vung ra, khí lưu cuốn đi, không khí phát ra tiếng nổ vang lăng lệ ác liệt, phảng phất như sét đánh giữa trời quang, một cước này đá ra, Lâm Tiêu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, lập tức cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, như hư thoát vậy.