Võ Đạo Đan Tôn
Chương 453 : Ngươi tranh ta đuổi
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Chương 453: Ngươi tranh ta đuổi.
Nham thạch màu đen cứng rắn lập tức xuất hiện một huyệt động khổng lồ, giờ khắc này bất chấp bị trọng thương, phân thân điên cuồng đào đất, nháy mắt đã chui xuống sâu hơn mười thước.
Hoa lạp lạp…
Nhưng trong lòng phân thân không chút khinh thường, móng vuốt điên cuồng múa may, thật nhiều nham thạch bị đẩy ngược ra sau huyệt động, không ngừng chui sâu xuống bên dưới.
Hai mươi thước.
Ba mươi thước.
Bốn mươi thước.
Năm mươi thước.
Yêu thú vượn cao hơn trăm thước đi tới trước mặt thi thể yêu thú khuyển loại, lúc này Toản Địa Giáp đã chui xuống dưới lòng đất sâu hơn năm mươi thước.
- Hống!
Yêu thú vượn thấy thế, đôi mắt màu đỏ hiện lên vẻ tức giận kinh người, một quyền nặng nề nện lên mặt đất.
Sơn băng địa liệt, nham thạch nháy mắt phun ra nổ tung, trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu thật lớn phạm vi hơn mười thước, đồng thời một cỗ lực lượng đáng sợ nhanh chóng xuyên thấu nham thạch truyền xuống lòng đất, nham thạch rất nặng đè ép lên phía thân sau của phân thân.
Răng rắc…
Trên người phân thân truyền ra thanh âm khung xương nứt vỡ, máu tươi phun ra, nhưng phân thân không chút chậm trễ tiếp tục điên cuồng đào đất, thi chạy cùng tử thần.
Oanh oanh oanh…
Yêu thú vượn loại liên tục nện lên mặt đất, mặt đất vỡ nát, phạm vi vài dặm biến thành một đống hỗn độn, cảnh hoang tàn khắp nơi.
Hiện giờ đã là tháng tám, thời tiết nóng bức.
Thân ảnh không ngừng di chuyển trên vách núi cao, thân hình phiêu dật, mờ ảo không chừng.
Từng luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm quanh quẩn, từng chiêu từng thức tràn ngập nguyên lực đáng sợ, hai đấm huy động, mơ hồ có tiếng sấm vang rền chấn động sơn cốc.
- Đi!
Thân ảnh khẽ quát một tiếng, thân hình như quỷ mị bước tới, bước thẳng ra núi sâu vạn trượng.
Vách núi dựng đứng, cúi đầu nhìn xuống không biết cao bao nhiêu, mây mù mờ ảo loạn thạch chất chồng, không nhìn thấy đáy vực, chỉ cảm giác choáng đầu hoa mắt, nếu ngã xuống dù là sắt thép cũng phải suất thành nát vụn, thi cốt vô tồn.
Thân ảnh kia sải bước ra hư không, hai chân như giẫm phải mặt đất vô hình, liên tục chuyển động trong mây mù, hóa thành tàn ảnh mờ ảo, hai tay mở ra như đại bàng giương cánh, một cỗ nguyên lực vô hình tràn ra, sau lưng thân ảnh như có đôi cánh vô hình, nháy mắt xuyên qua khe núi rộng hơn ngàn thước, đi tới vách núi ở đối diện.
Bàn chân giẫm lên mặt đất, nguyên lực cuối cùng tan biến, thân ảnh thở phào một hơi xoay người nhìn lại vách núi đối diện, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
- Một bước đi qua khoảng cách hơn ngàn thước, Lăng Không Hư Độ của ta cuối cùng có chút thành tựu.
Lâm Tiêu thầm gật đầu.
Lăng Không Hư Độ cảnh giới cao nhất có thể kéo dài hơn vạn thước, chẳng khác gì là phi hành khoảng cách ngắn, nhưng muốn đạt tới cảnh giới này khó khăn cực lớn, dù sao bí kỹ cần dùng nguyên lực hình thành đôi cánh vô hình sau lưng, căn cứ cường độ nguyên lực, chất lượng cùng khả năng khống chế của võ giả, thời gian duy trì đôi cánh nguyên lực cũng có dài ngắn.
Mà Lăng Không Hư Độ được hơn ngàn thước đã xem như có chút thành tựu, tuy rằng còn kém xa đại thành, nhưng đã có thể xem như kỹ năng chạy trốn cùng truy tung không sai.
- Đáng tiếc đã hơn hai tháng trôi qua, nhưng muốn đột phá tầng thứ hai Long Tượng luyện thể vẫn còn kém một ít, mà ngũ chuyển của Cửu Chuyển huyền công trong khoảng thời gian ngắn hiển nhiên là không thể nào đạt được, nhưng tuy rằng không đột phá, chất lượng nguyên lực vẫn tiến bộ hơn hai tháng trước nhiều, tăng lên ít nhất một thành.
- Mấy ngày nay ta lịch lãm chỉ quanh quẩn ở ngoại thành Hiên Dật quận, hiện tại Lăng Không Hư Độ đã có chút thành tựu, có thể đi một ít địa phương xa hơn, cũng không tiêu phí bao nhiêu thời gian.
Lâm Tiêu nhìn qua khe núi, khóe môi lộ vẻ tươi cười.