Võ Đạo Đan Tôn

Chương 501 : Thú triều cỡ trung

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Chương 501: Thú triều cỡ trung.



Thân thể Lâm Tiêu đột nhiên run rẩy lên, nhìn thấy Hắc Ám Ma Viên và ba con ngũ tinh yêu thú đỉnh phong theo sau lưng nó, trong đó có Hắc Thiết Giáp Long và mấy chục con yêu thú tứ tinh đã bị lực lượng thần bí sâu trong Liên Vân sơn mạch hấp dẫn chạy tới.



- Trong phạm vi mấy ngàn dặm bên ngoài Liên Vân sơn mạch căn bản không có lục tinh yêu thú tồn tại, cái đầu Hắc Ám Ma Viên này là yêu thú trong sơn cốc màu đen đi ra.



Lâm Tiêu lập tức nhận ra lai lịch của con yêu thú này.



Hống hống hống!



Được sự dẫn dắt của lục tinh yêu thú Hắc Ám Ma Viên, mấy trăm vạn yêu thú cùng lao tới như dòng nước lũ.



- Không được, bản tôn còn phải qua một thời gian ngắn mới quay trở lại, làm sao bây giờ? Không kịp, đáng chết, đáng chết, một khi xuất hiện cảnh yêu thú lao vào trong thành, đám người Trang Dịch thành chủ căn bản không cách nào ngăn cản.



Trong lòng Lâm Tiêu tràn ngập lo lắng.



Lúc này lục tinh yêu thú Hắc Ám Ma Viên đã nhảy vào trong đàn yêu thú trên bình nguyên, lao thẳng tới vị trí thành Tân Vệ.



- Cái gì? Lại là một đàn yêu thú?



- Hình thể khổng lồ như thế, là lục tinh yêu thú Hắc Ám Ma Viên, còn có ba đầu ngũ tinh yêu thú đỉnh phong.



- Trời ơi!



Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn qua Hắc Ám Ma Viên cao lớn như một ngọn núi cao, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh hãi, Hắc Ám Ma Viên cao hơn trăm mét, trước mặt nhân loại thì nó chẳng khác gì núi cao, hình thể to lớn và lực áp bách kinh người, võ giả bình thường căn bản chỉ có thể bị quét ngang.



- Đừng để nó xông lên, nó xông lên thì xong rồi.



Trang Dịch thành chủ kinh sợ rống to, lập tức hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng về phía Hắc Ám Ma Viên.



Ầm ầm!




Qua mấy canh giờ sau, đám người Trang Dịch thành chủ rốt cuộc cũng đã tiến vào phạm vi mười dặm quanh thành Tân Vệ.



- Nhìn kìa, đó là cái gì?



- Trời ạ, đại quân yêu thú tấn công tới.



- Tất cả mọi người chuẩn bị phòng ngự.



Trên tường thành cao lớn của thành Tân Vệ, một ít binh sĩ lưu thủ mở to hai mắt, chợt thổi kèn to và trống trận, cả thành Tân Vệ trong lâm vào bối rối, toàn thành kinh hãi.



- Tất cả bình dân tập trung tại cửa thành nam, tùy thời lui lại, các võ giả thì tới thành bắc phòng ngự.



Một binh sĩ cưỡi khoái mã không ngừng truyền tin tức trong thành.



- Phụ thân, nương, ta đi!



- Con a, ngươi nhất định phải sống trở về.



- Nhi tử, phụ thân đi, ngươi bây giờ là nam tử duy nhất trong nhà, nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng mẫu thân của ngươi.



Một ít võ giả lưu thủ đang rơi lệ cáo biệt người thân, không ngừng lao thẳng tới thành bắc.



Võ giả không ngừng chạy ra ngoài, Lâm Nhu cũng nhìn qua phụ mẫu, thời gian hai năm qua, được võ điện tài bồi, Lâm Nhu cũng là đột phá tới Chân Vũ giả tam chuyển, bởi vì trước kia nàng là Luyện dược sư, cũng không có ra chiến trường đánh trận, nhưng hôm nay là thời khắc tồn vong của thành Tân Vệ, bất luận võ giả gì cũng phải đi ra bảo vệ gia viên của mình.



- Phụ thân, mẫu thân, các ngươi cẩn thận!



Lâm Nhu cố nén nước mắt, quay người đi về hướng cửa thành bắc.



Bên ngoài cửa thành bắc, chém giết đã tiến tới, cơ hồ tất cả võ giả hội tụ cùng một chỗ, trong đôi mắt không có nửa phần sợ hãi, có chỉ là chiến ý và điên cuồng lúc sinh tử.