Võ Đạo Đan Tôn
Chương 510 : Lâm Tiêu vẫn lạc
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Chương 510: Lâm Tiêu vẫn lạc.
Trong hư không, Lâm Tiêu căn bản không cách nào tránh được, dưới ánh mắt của tất cả võ giả và yêu thú, Phân thân Toản Địa Giáp lập tức nuốt Lâm Tiêu ở giữa không trung vào trong miệng.
- Lâm Tiêu.
Trên chiến trường cơ hồ tất cả võ giả đều sợ hãi rống lên, hai mắt trừng tròn xoe, không thể tin được một màn trước mắt.
Lâm Tiêu chết rồi, vừa mới đánh chết lục tinh Hắc Ám Ma Viên, cơ hồ cứu vớt toàn bộ Tân Vệ Thành Lâm Tiêu vậy mà chết rồi sao?
Tất cả mọi người không thể tin trước mắt mình một màn.
- Ah.
Bọn người Kỷ Hồng phát ra từng tiếng gào thét điên cuồng, muốn xông lên cứu Lâm Tiêu khỏi miệng Toản Địa Giáp, nhưng dưới sự ngăn trở của yêu thú chung quanh, dùng thực lực của bọn hắn căn bản không xông lên được.
- Nhị ca.
Lâm Nhu chỗ cửa thành cũng như phát điên vậy, nước mắt tuôn ra, điên cuồng phóng tới trong đàn thú.
- Lâm Nhu, trở về.
Dược đại sư ở bên toàn thân vết máu loang lổ lập tức kéo Lâm Nhu lại, trong hốc mắt cũng nước mắt lưng trong, nhưng lại gắt gao không cho nàng lao ra.
Mà đại lượng yêu thú chung quanh vốn muốn xông lên đánh chết Lâm Tiêu lại ngây dại, chợt phát ra tiếng hô kinh thiên, trong tiếng hô, tràn đầy vui sướng chiến thắng .
Phân thân Toản Địa Giáp đánh chết Lâm Tiêu ánh mắt quét nhìn tất cả yêu thú chung quanh, dưới ánh mắt của nó, tất cả yêu thú đều toát ra ánh mắt kính sợ, thần phục.
Đám yêu thú đê giai trí tuệ cực thấp, cái chết của Hắc Ám Ma Viên vừa rồi, kỳ thật có hơn phân nửa trách nhiệm phải quy kết trên người Phân thân Toản Địa Giáp, nhưng đám yêu thú mặc kệ những điều này, theo chúng thấy Toản Địa Giáp cũng là vì giết chết nhân loại kia mới tạo thành hậu quả như vậy, chính thức giết chết Hắc Ám Ma Viên thống lĩnh chính là nhân loại đáng chết kia.
Thú triều tuy rằng lui đi, nhưng tình huống Tân Vệ Thành vẫn không thể lạc quan, lần thú triều cỡ trung này, số lượng võ giả tử vong cực kỳ kinh người, mà võ giả bị thương càng không thể tính toán, cơ hồ trên người mỗi võ giả đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo một ít tổn thương, càng có một bộ phận lớn người thương thế nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không có lực tái chiến.
Trang Dịch thành chủ chính là như thế.
Cũng may Trang Dịch thành chủ tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng thần chí coi như thanh tỉnh, lập tức phát ra từng đợt mệnh lệnh, dàn xếp tất cả võ giả.
Một ít võ giả thương thế không nặng thì chăm sóc những người bản thân bị trọng thương, mặt khác đại lượng dân chúng rời đi trước kia cũng cần phái người đi thông tri và tiếp dẫn.
Một căn phòng nào đó trong Tân Vệ Thành, Lâm Nhu đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy.
- Nhị ca.
Nàng hoảng sợ quát hô một tiếng, trên trán tràn đầy mồ hôi, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
- Nơi này là. . .
Im ắng dò xét bốn phía, trong đầu Lâm Nhu đột nhiên nhớ lại tràng cảnh trước kia, cả người lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt vội vàng tìm kiếm bốn phía.
- Trường kiếm của ta đâu rồi? Nó ở chỗ nào?
Lâm Nhu biểu lộ lo lắng, ánh mắt tan rả, như con ruồi không đầu vậy.
- Lâm Nhu ngươi đã tỉnh rồo sao.
Nghe được động tĩnh trong phòng, Dược đại sư đi đến, chứng kiến bộ dáng Lâm Nhu liền hỏi:
- Lâm Nhu, ngươi đang tìm gì?