Võ Đạo Đan Tôn

Chương 515 : Lâm Tiêu tức giận (2)

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Hắn cắn răng một cái, nguyên lực vận chuyển trong cơ thể càng nhanh, dưới sự gia trì của lăng không hư độ, thân hình không có bất kỳ dừng lại, trực tiếp giống như hồng nhạn xông vào trong Thành Tân Vệ.



Ở bên trong Thành Tân Vệ, rất nhiều dân chúng vào hôm qua đã chuyển di, trống trơn, không có một bóng người, nhưng trên quảng trường cửa thành bắc cùng với bốn phía chung quanh lại có rất nhiều võ giả vừa mới mất mạng, trong đó có binh sĩ ăn mặc áo giáp tiêu chuẩn của binh sĩ Thành Tân Vệ, cũng có võ giả các thế lực lớn trong Thành Tân Vệ, càng có thêm vô số cỗ thân thể võ giả Hắc Long trại thân mặc hắc bào.



Nguyên lai Thành Tân Vệ căn bản không bị thú triều công phá, giờ phút này lại một mảnh đổ nát thê lương, tùy ý có thể thấy được một mảng lớn huyết vụ, mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán trong không khí.



- Những người còn lại đâu rồi.



Lâm Tiêu cảm thấy lo lắng lỗ tai hơi động một chút, đột nhiên nghe được xa xa mơ hồ truyền đến trận trận thanh âm bạo động, càng ẩn ẩn có tiếng nổ mạnh vang lên.



Thân hình Lâm Tiêu đột nhiên nhảy lên, lập lòe mấy cái đã đi đến trên một tòa kiến trúc cao nhất ở phụ cận, nhưng chỗ bạo động truyền đến là ở trong Thành Tân Vệ, chỗ đó đại lượng kiến trúc cao lớn mọc lên san sát như rừng, ngăn trở ánh mắt Lâm Tiêu khiến hắn căn bản không thấy rõ tình huống ở đó.



- Lên.



Một tiếng gầm lên, thân hình Lâm Tiêu bỗng nhiên cất cao, trên đỉnh tòa kiến trúc cao tới hơn trăm mét này, Lâm Tiêu lại lần nữa bay vút đi hơn trăm mét, thân ở trên bầu trời cao cao, Lâm Tiêu lập tức liền trông thấy ở phủ thành chủ Thành Tân Vệ ở xa xa, một cổ thiết kỵ hồng lưu bao phủ lấy phủ thành chủ cùng với tất cả kiến trúc bốn phía, nhiều đội võ giả ở trên quảng trường bao la bên ngoài phủ thành chủ triển khai chém giết và huyết chiến điên cuồng.



- Còn chưa triệt để rơi vào tay giặc.



Vốn trong nội tâm Lâm Tiêu như rơi vào hầm băng lại đột nhiên nổi lên một tia kích động, sau lưng thân hình đang ở giữa không trung đột nhiên mở ra một đôi cánh nguyên lực vô hình, lăng không hư độ vận chuyển, phút chốc lao tới phía phủ thành chủ.




- Đáng giận, đáng chết.



Đám võ giả vẫn còn thủ vững của Thành Tân Vệ nguyên một đám trên mặt tràn đầy máu đen, trong đôi mắt lộ vẻ tuyệt vọng.



Thú triều cỡ trung tập kích hai ngày liên tiếp, khiến sức lực của bọn hắn đã hao gần hết, nhưng không ai ngờ rằng, thú triều vừa mới chấm dứt, đội ngũ thiết kỵ khổng lồ của Hắc Long trại lại đột kích, bọn hắn mới khôi phục một chút thể lực chỉ có thể vội vàng ra trận, tiến hành chống cự một cách gian nan.



Nếu như không phải tín niệm bảo vệ gia viên chèo chống bọn hắn, nếu như không phải an nguy của người nhà ảnh hưởng tới bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn đã sớm buông tha rồi, nhưng dù là như thế, bọn hắn hiện giờ cũng đã đến cực hạn, rốt cuộc không cách nào tiếp tục kiên trì được nữa, tùy thời đều có thể sụp đổ.



Nếu có hi vọng, bọn hắn còn có thể tái chiến, nhưng hiện giờ bọn hắn thấy được chỉ là tuyệt vọng.



- Chẳng lẽ Thành Tân Vệ thật sự phải bị diệt sao?



- Ngay cả thú triều cỡ trung cũng không thể hủy diệt Thành Tân Vệ chúng ta, hết lần này tới lần khác lại bị Hắc Long trại bức đến loại tình trạng này, ông trời, ngươi thật sự là thật không có mắt rồi.



- Vì cái gì, vì cái gì?



Bọn người Kê Thế các chủ, Trử Vĩ Thần tổng quản nguyên một đám nước mắt tuôn đầy mặt, khóe miệng tràn ra máu tươi, bọn hắn đã trọng thương không còn lực tái chiến nữa rồi, không còn lực xoay chuyển trời đất nữa.