Võ Đạo Đan Tôn

Chương 564 : Đánh lui Hắc Văn Thủy Giao (2)

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Vù vù vù!



Một cái bóng đen xuất hiện trước mặt thiếu niên áo đen, dao động nguyên lực mênh mông, hai nắm tay như sắp đập vào đầu Hắc Văn Thủy Giao.



Ầm!



Mặt sông bắn tung mấy cột nước cao vút.



Bùm bùm bùm!



Bóng người liên tục thụt lùi ba bước, đạp sàn tàu cứng rắn lõm thành những dấu chân thật sâu. Hắc Văn Thủy Giao bị xung lực đẩy ngược ra xa, nó lúc lắc cái đầu, choáng váng.



- Là tiểu tử kia!



- Mạnh quá!



Trịnh Cường, lão nhân tóc bạc ở phía xa chú ý thấy cảnh này thì đôi mắt tràn ngập giật mình và mừng rỡ. Đám hộ vệ, võ giả từ tuyệt vọng trở nên hưng phấn.



Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Hắc Văn Thủy Giao, lạnh lùng nói với thiếu niên áo đen sau lưng mình:



- Ngươi lui xuống.



Thiếu niên áo đen cung kính đứng sang một bên:



- Đa tạ đại ca ca cứu mạng.



Bị va chạm mạnh, lục tinh Hắc Văn Thủy Giao tức giận gầm lên:



- Grao grao!



Mặt sông mênh mông nổ tung sinh ra các vòng xoáy kịch liệt. Cơ thể to lớn của lục tinh Hắc Văn Thủy Giao đụng mạnh vào thuyền Phá Lãng, đây là hành động hủy thuyền giết người.



Lâm Tiêu cao giọng quát:



- Nghiệt súc, muốn chết!



Thái Huyền đao đeo bên hông Lâm Tiêu rút khỏi võ, đao quang sắc bén hình thành bóng đao rậm rạp trong không trung đan xen thành thiên la địa võng chụp xuống đầu Hắc Văn Thủy Giao.



Xẹt xẹt xẹt!



Đao quang lấp lánh, vảy trên người Hắc Văn Thủy Giao bị đao quang bao phủ cắt nát, máu tươi phun ra, từng vết thương ương tan vỡ. Cơ thể Hắc Văn Thủy Giao văng ra.




Trịnh Cường cười xua tay:



- Đừng nói vậy.



Trịnh Cường lấy tấm thẻ màu vàng ra, đưa cho Lâm Tiêu:



- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ là chấp sự của Thương hội Hắc Kim, đây là thẻ khách quý của Thương hội Hắc Kim chúng ta. Chỉ cần cầm thẻ khách quý thì sau này tiểu huynh đệ mua đan dược, linh dược, linh thạch ở chi nhánh nào của Thương hội Hắc Kim cũng sẽ được giảm giá mười phần trăm. Thương hội Hắc Kim chúng ta có một số đan dược phẩm cấp sẽ không bán ra ngoài nhưng có thẻ khách quý thì khác.



- A?



Lâm Tiêu vốn định từ chối nhưng nghe xong tác dụng của thẻ khách quý thì trầm ngâm, hắn nhận lấy.



Đi ra ngoài đường, Lâm Tiêu không mang theo nhiều nguyên khí đan phẩm cấp cao, nếu dùng hết thì phải mua bên ngoài. Nhưng đan dược đến tứ, ngũ phẩm trở lên thì khó mua ở tiệm đan dược bình thường, phải có đường dây riêng. Thương hội Hắc Kim là một trong ba đại thương hội của đế quốc, có thẻ khách quý thì tiện hơn nhiều.



Trịnh Cường lại cảm ơn thêm vài câu rồi quay đi.



Lúc trước Hắc Văn Thủy Giao tấn công, mặc dù có Lâm Tiêu ra mặt nhưng mấy hộ vệ xui xẻo chết đi, Trịnh Cường cần giải quyết xong.



Không lâu sau thuyền Phá Lãng lại tiến lên.



Trận chiến mặc dù thảm khốc nhưng vì mọi người đồng tâm hợp sức, sàn tàu thuyền Phá Lãng bị hư hao, còn mấy chỗ khác không bị sứt mẻ, vẫn có thể di chuyển bình thường.



Cảm giác nguy hiểm đã qua, Lâm Tiêu quay về phòng mình trong khoang thuyền.



Một lát sau có người gõ cửa phòng Lâm Tiêu.



Cốc cốc!



Lâm Tiêu mở cửa phòng ra, thấy lão nhân tóc bạc cùng thiếu niên áo đen cung kính đứng trước cửa.



Lão nhân tóc bạc vô cùng cung kính nói:



- Thiếu hiệp, tại hạ tên Nhiếp Phúc, vừa rồi vô cùng đa tạ.



Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì thiếu gia Nhiếp Lãng nhà bọn họ đã ở trong bụng yêu thú.



Thiếu niên áo đen đi tới trước mặt Lâm Tiêu, cung kính hành lễ:



- Đa tạ đại ca ca cứu mạng, Nhiếp Lãng suốt đời khó quên.