Võ Đạo Đan Tôn

Chương 566 : Đảo đao vương

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Lâm Tiêu không từ chối:



- Đi.



Đoàn người ra cảng, đi hướng cửa thành gần đó.



Thành trì trên Đảo Đao Vương tên là thành Đao, chiếm diện tích không lớn, nhỏ hơn Thành Tân Vệ nhiều. Nhưng số võ giả vào thành trì đông như trẩy hội, xếp hai hàng dài trước cổng. Chính giữa hai đội là con đường trống.



Thấy nhiều võ giả đến, mấy võ giả canh gác cửa thành cao giọng quát:



- Mỗi người vào Thành Đao phải giao nộp năm trăm lượng, xếp hai hàng, không được chen lấn. Võ giả đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ có thể đi đường chính giữa, phí vào thành vẫn là năm trăm lượng.



Nhiếp Phúc dẫn Lâm Tiêu, Nhiếp Lãng đi đường chính giữa:



- Chúng ta đi từ giữa.



Mấy võ giả giữ cửa thành thấy Nhiếp Phúc thì biểu tình cung kính tiến lên chào:



- Thì ra là Tổng quản Nhiếp Phúc và Nhiếp Lãng thiếu gia, mau mời vào.



Nhiếp Phúc giới thiệu Lâm Tiêu với mấy võ giả:



- Vị này là khách của Nhiếp gia chúng ta.



Các võ giả cười chào Lâm Tiêu:



- Vâng vâng, hoan nghênh thiếu hiệp quang lâm Thành Đao.



Lâm Tiêu cười đáp lễ.



- Là người của Nhiếp gia.



- Một trong hai đại gia tộc của Thành Đao, Nhiếp gia và Khương gia cùng quản lý Đao Vương cốc.



- Nhưng mà giá ở đây cắt cổ nhau quá, vào vòng ngoài Đao Vương cốc một ngày phải nộp một vạn lượng, ở bên trong một ngày thì mười vạn lượng, còn đến sâu trong vực đao nhất thì cần một trăm vạn lượng một ngày. Khương gia, Nhiếp gia kiếm được vố lớn.
Trong sơn cốc toàn là võ giả, bọn họ khoanh chân ngoài sơn cốc, cách nhau một khoảng nhất định, cảm ngộ hơi thở đao khí trong sơn cốc.



Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi:



- Mới rồi hộ vệ kia chẳng phải là đệ tử Nhiếp gia sao? Tại sao các người đi vào vẫn phải trả tiền?



Lâm Tiêu thấy tộc huy Nhiếp gia trên áo giáp của hộ vệ canh gác, cũng nghe nói Nhiếp gia là một trong hai đại gia tộc khống chế Đảo Đao Vương, nên hắn khá là thắc mắc chuyện này.



Nhiếp Phúc cười tủm tỉm giải thích rằng:



- Lâm thiếu hiệp có điều không biết. Tuy Nhiếp gia chúng ta là một trong hai đại gia tộc Đảo Đao Vương nhưng cái gọi là quản lý chỉ là đại lý, đệ tử Nhiếp gia vào Đao Vương cốc vẫn phải mua lệnh bài. Nhưng trong này có chỗ tu luyện riêng của hai gia tộc, miễn là số người không vượt qua quy định thì không cần tốn thêm tiền.



Lâm Tiêu khó hiểu hỏi:



- Đại lý?



- Đúng vậy!



Nhiếp Phúc cười nói:



- Lâm thiếu hiệp nhìn xem, mỗi ngày có mấy trăm võ giả tu luyện bên ngoài Đao Vương cốc, đa số là võ giả trên mỗi đảo Sông Đao Lãng , số khác đến từ quận Hiên Dật, quận An Định, các thành trì trong phạm vi quận thành đế quốc. Mỗi ngày thu nhập mấy trăm vạn lượng.



- Vòng trong mỗi ngày có khoảng hai trăm võ giả tu luyện, thu nhập một ngày là hai ngàn vạn lượng.



- Chỗ sâu nhất thì mỗi ngày có hai mươi võ giả tu luyện, một ngày cũng được hơn hai ngàn vạn lượng.



- Cộng lại một ngày Đao Vương cốc thu nhập gần năm ngàn vạn lượng, một năm là một trăm ức. Khương gia, Nhiếp gia chúng ta chỉ là gia tộc nhỏ, không có cả cường giả Quy Nguyên cảnh làm sao ôm được thu nhập lớn như thế? Số tiền này chỉ có một phần trăm thuộc về hai nhà, trong đó bao gồm chi phí quản lý Thành Đao, Đao Vương cốc. Chín phần khác phải nộp lên các thế lực lớn trong Sông Đao Lãng , Quận Hiên Dật.



Lâm Tiêu gật gù:



- Ra là vậy.



Lợi nhuận to như thế cường giả Quy Nguyên cảnh cũng phải động lòng. Nhiếp gia, Khương gia không có một võ giả Quy Nguyên cảnh nào, nếu muốn độc chiếm lợi nhuận Đảo Đao Vương thì đã sớm bị nhổ tận gốc.