Võ Đạo Đan Tôn
Chương 587 : Chiếm ưu thế (2)
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Tông Thứu thầm rít gào:
- Cái này là chân thân!
Nhưng không kịp, phòng ngự bị tấn công vào một điểm. Tông Thứu chỉ có thể dốc sức chống đỡ màn sáng hộ thể, giơ hai quyền lên che trước người.
Ầm ầm ầm!
Ảo ảnh yêu thú khổng lồ đụng mạnh vào màn sáng, lực lượng phòng ngự nguyên lực phân tán bị giảm sút, vặn vẹo, tan vỡ. Yêu thú ảo đụng mạnh vào hai nắm đấm của Tông Thứu.
- Nguy rồi!
Tông Thứu hộc máu, bay ngược ra sau. Ngực Tông Thứu bắn ra luồng sáng đỏ ngăn lại Lâm Tiêu thừa thắng truy kích, sau lưng gã đụng nát một tảng đá to.
- Phản ứng rất nhanh, lúc này còn kịp lúc phản công lại.
Lâm Tiêu chém nát ánh sáng đỏ Tông Thứu bắn ra, bị khựng lại vài giây làm hắn mất cơ hội tung thêm hậu chiêu.
Tông Thứu đi ra từ phế tích, lặp lại hai chữ:
- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Biểu tình Tông Thứu vặn vẹo, gã cứ nghĩ giết Lâm Tiêu dễ như húp cháo, không ngờ đánh nhau lâu vậy mà gã không chiếm được ưu thế gì, ngược lại bị đối phương nắm mũi dẫn đi.
May mà Tông Thứu phản kích kịp thời, nếu chậm một giây bị Lâm Tiêu đuổi kịp thì gã sẽ càng bị thương nặng hơn, không chừng chết.
Tông Thứu nghiến răng thầm nghĩ:
- Không thể xem thường được nữa, cứ tiếp tục thế này không chừng ta thật sự sẽ bị tiểu tử này đánh bại. Chuyện này đồn ra ngoài Tông Thứu ta biết đút mặt vào đâu?
Tông Thứu nổi giận, dao động nguyên lực lại dâng trào trong cơ thể gã, tuy rất nhỏ nhưng vẫn bị Lâm Tiêu bắt giữ được.
Lâm Tiêu thầm cảnh giác:
- Hừ! Quả nhiên còn giữ thực lực.
Võ giả được gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đâu dễ bị đánh bại. Nếu võ giả bình thường vì đang thắng thế mà sinh ra lòng khinh thường không chừng sẽ bị địch thủ bùng nổ trong chiến đấu, bị giết cho đầu mình hai nơi.
Tông Thứu quát to:
Tông Thứu biến sắc mặt nói:
- Chết tiệt!
Tông Thứu nhanh chóng thụt lùi, tuy Huyết Ma Chuyển Thân cường đại nhưng tiêu hao nguyên lực cũng rất kinh khủng. Huyết Ma Chuyển Thân chẳng những tiêu hao nhiều nguyên lực của Tông Thứu, cũng hao tổn một phần khí huyết của gã. Bây giờ sức chiến đấu của Tông Thứu chỉ còn sáu mươi phần trăm, gã ôm đầu chạy trốn.
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Chạy đi đâu?
Thái Huyền đao vung lên, một luồng đao khí dài mấy chục thước nhanh chóng đuổi theo Tông Thứu.
Tông Thứu hét to:
- Phá!
Tông Thứu vung hai tay xé rách đao quang của Lâm Tiêu. Nhưng Tông Thứu tạm dừng một giây, Lâm Tiêu đã đến gần gã trong vòng ba mươi thước.
Mặt Tông Thứu vặn vẹo:
- Chết tiệt, ban đầu sơ sẩy bây giờ hoàn toàn rơi vào thế yếu, nhưng ngươi đừng hòng giết được ta!
Hơi thở héo mòn lại nâng cao.
- Huyết Thứu Độn Thiên!
Ánh sáng đỏ như máu bốc cháy toàn thân Tông Thứu, tốc độ của gã tăng vọt. Một sợi tơ đỏ xẹt qua không trung, quẹo qua quẹo lại thoáng chốc chui vào sâu trong rừng rậm, chỉ để lại bãi máu.
Phương xa vọng lại tiếng hú tàn nhẫn của Tông Thứu:
- Tiểu tử, lần sau ta sẽ giết ngươi!
Lâm Tiêu dừng lại không đuổi theo:
- Thân pháp nhanh thật, đối phương đốt cháy nguyên lực.
Tông Thứu bộc phát tốc độ quá mau, cộng thêm đẳng cấp Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, gã dốc sức chạy trốn. Điện Quang Hỏa Thạch của Lâm Tiêu cũng nhanh nhưng chưa chắc đuổi kịp Tông Thứu.