Võ Đạo Đan Tôn

Chương 630 : Truy kích

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Thanh niên nanh cười một tiếng, trường kiếm đột nhiên bổ ra, vô số kiếm quang bao phủ tới cắt qua hư không, ngăn trở đường đi của Lâm Tiêu, đổi lại một bên chính là Ngân Quang Giác Mãng đang công kích tới.



- Hỗn đản, chẳng những đoạt Huyết Lực Tinh của ta, còn muốn đưa ta vào chỗ chết!



Sắc mặt Lâm Tiêu đại biến, người này thật sự tàn nhẫn vô cùng.



- Hống…



Ngân Quang Giác Mãng mở to miệng đánh úp tới, thanh niên áo trắng lại bổ ra kiếm khí đầy trời, cho dù tránh sang hai bên cũng không thoát khỏi truy kích của cự mãng, Lâm Tiêu cơ hồ không còn đường để đi.



- Không thể để cự mãng cuốn lấy, thực lực của yêu thú viễn cổ xuất sắc vô cùng, lực phòng ngự cùng tốc độ lại nổi danh, một khi bị nó bò lên thật khó thể đào thoát, nếu đem hết toàn lực đánh chết cự mãng cũng sẽ lưỡng bại câu thương, ngược lại còn bị tiểu tử kia nhân cơ hội chiếm tiện nghi!



Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, Lâm Tiêu đột nhiên thi triển Điện Quang Hỏa Thạch, dưới chân tràn ra một cỗ xung lượng đáng sợ, thân hình phóng lên cao, ngay sau đó đôi cánh nguyên lực hình thành vỗ mạnh bay lượn như chim diều, thật khó khăn tránh thoát kiếm quang của thanh niên, đồng thời tránh khỏi công kích của cự mãng.



Một tiếng ầm vang, đầu của cự mạng va chạm vào kiếm khí lẫn mặt đất, kiếm khí vẩy ra, bùn đất tung bay tạp ra một hố sâu.



- Đón ta một chiêu!



Lâm Tiêu vừa thoát khỏi vây khốn, lập tức khóa chặt thân hình thanh niên, chém xuống một đao.



- Hắc hắc, có bản lĩnh, như vậy cũng có thể chạy thoát, nhưng ta không rảnh giao thủ với ngươi!



Thanh niên cười âm lãnh, thân hình như điện hóa thành kiếm quang tránh khỏi công kích của Lâm Tiêu, bay về phương xa.



- Chạy đi đâu!



Lâm Tiêu khóa chặt bóng lưng đối phương, ánh mắt lóe ra lệ mang theo sát phía sau.



- Di, đó không phải là Lâm Tiêu sao? Lại ở trong này?



- Hay thật, là Ngân Quang Giác Mãng, xem ra đã có một trận đại chiến.



- Không tốt, Ngân Quang Giác Mãng đang lao tới chúng ta, chạy mau!



- A, chân của ta!



Tốc độ của cự mãng tuy nhanh như không sánh kịp Lâm Tiêu, nhìn thấy thân ảnh Lâm Tiêu biến mất cuối chân trời, nhất thời phẫn nộ, đôi mắt huyết sắc nhìn vào những võ giả mới chạy tới, phát động tiến công cuồng mãnh.



Một trận chém giết thảm thiết, thật nhiều võ giả bỏ chạy, chỉ lưu lại vài cỗ thi thể, vô cùng chật vật.




- Ha ha, Thạch đại ca nói rất đúng.



Kinh Triệu cùng thanh niên áo tro đồng thời xuất hiện, vây quanh Lâm Tiêu.



- Nguyên lai ba người các ngươi đều ở đây.



Lâm Tiêu vẫn đứng thẳng, sắc mặt không chút thay đổi.



- Ha ha, ngươi không phải vừa đuổi theo thật vui vẻ sao, hiện tại sao lại sợ rồi.



Kinh Triệu cười lạnh, bảo kiếm trong tay tản ra sát khí.



- Lâm Tiêu, nể tình đều là người quận Hiên Dật, chúng ta cho ngươi một cơ hội, giao ra toàn bộ bảo vật cùng bản đồ cổ địa, chúng ta lưu ngươi một con đường sống, nếu không hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.



Thanh niên áo tro cười lạnh nói.



Ở trong mắt bọn họ, Lâm Tiêu đã là người chết.



- Ai sống ai chết cũng không phải các ngươi định đoạt.



Lâm Tiêu không chút biểu tình, ánh mắt lạnh lùng.



Khẽ lắc đầu, Kinh Triệu cười nói:



- Xem ra ngươi đã không rõ tình huống, một khi đã như vậy, ngươi chết đi cho ta, giết ngươi, bảo vật là của chúng ta.



Dứt lời, trường kiếm chợt phóng ra, hư không nhộn nhạo gợn sóng, kiếm quang giấu trong không khí dao động, dùng mắt thường khó thể phân biệt được.



Thanh niên áo tro cũng động thủ, trong tay xuất hiện thanh loan đao mỏng như giấy, huy động từng đợt đao mang như tơ tuyến màu trắng quấn quanh tràn tới khiến người khó thể phòng bị.



Hai người đều là cao thủ vô địch Hóa phàm hậu kỳ, cùng liên thủ uy lực vô cùng, mà lúc này tuy Thạch Giác chưa động thủ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm khiến Lâm Tiêu phải phân tâm đề phòng đối phương.



Hai người tấn công nhanh như thiểm điện, vừa xuất thủ lập tức đi tới trước mặt Lâm Tiêu.



- Phá!



Trong nháy mắt Lâm Tiêu chợt động, nguyên lực phong bạo vô hình phóng lên cao, ánh đao chợt lóe, chiến đao chợt bổ ra.