Võ Đạo Đan Tôn

Chương 632 : Tiều phu đáng sợ

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


- Cái gì?



Đối mặt một chiêu kinh thiên, Thạch Giác biến sắc, nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức tăng lên, vung kiếm đâm ra như chớp.



Kiếm quang phá nát, trong miệng Thạch Giác cuồng phun máu tươi, thân hình bắn ngược ra sau, hộ thể nguyên lực vặn vẹo bạo vỡ, áo bào hóa thành vô số mảnh nhỏ chật vật nện vào trong lòng đất.



Oanh long…



Ngay sau đó Thạch Giác kéo thân hình chật vật phóng lên cao, ánh mắt mang theo kinh hãi không quay đầu lại điên cuồng thoát đi.



Tiếng kình phong vang lên, một thân ảnh nhanh chóng tới gần, Lâm Tiêu đã theo sát phía sau, hướng bóng lưng Thạch Giác tiếp tục chém xuống.



Đao ảnh cuồn cuộn như sóng biển, vô cùng vô tận, bao vây thân thể Thạch Giác bên trong, đao khí lưu chuyển thiên địa biến sắc, đại thụ vỡ vụn bay tán loạn khắp bốn phía.



- A…



Thạch Giác rốt cục không thể chống đỡ, hét lớn một tiếng, máu tươi phun như suối, thân hình cơ hồ bị chém thành hai khúc đôi mắt trợn trừng thật lớn tràn đầy vẻ kinh khủng cùng không cam lòng, thân hình nặng nề rơi xuống đất.



- Hừ!



Một tiếng cười lạnh, Lâm Tiêu đang định chuẩn bị tiến lên, đột nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, Lâm Tiêu cảm giác như mình bị độc xà âm thầm tiếp cận, toàn thân chợt nổi da gà.



- Có sát khí!



Oanh long…



Ngay sau đó từ trong núi rừng xa xa, một đạo lưu quang đáng sợ phút chốc bắn tới, nhanh như chớp xuất hiện bên người Lâm Tiêu.



Đó là hư ảnh chiến phủ cao hơn mười thước, hào quang lưu chuyển, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, bao phủ long quyển phong, uy áp kinh thiên như một ngọn núi lớn hung hăng đặt lên thân hình Lâm Tiêu, chiến phủ còn chưa đánh xuống đã làm nham thạch trong phạm vi mấy chục thước chung quanh tầng tầng rạn nứt, băng vỡ nát ra.




Trước khi dùng linh dược, hắn kiểm kê lại chiến lợi phẩm, ba người Thạch Giác cũng không có trữ vật giới chỉ, chỉ mang theo vài gốc linh dược lục giai, điều này làm Lâm Tiêu khá hài lòng.



Mười ngày trôi qua.



Oanh long…



Trong dãy núi đột nhiên phát sinh nổ mạnh kịch liệt, hào quang bắn ra bốn phía, đá vụn bay lên sau đó ầm ầm sụp đổ.



Một thân ảnh chậm rãi đi ra, trường bào rách tung tóe, nhưng da thịt cổ đồng tràn ngập hào quang sáng mờ, mang theo chút vẻ đỏ sậm, tràn ngập lưu tuyến cùng mỹ cảm lực lượng.



- Dược hiệu của Huyết Lực Tinh thất giai thật đáng sợ, khó trách nghe nói chỉ có cao thủ Quy nguyên cảnh mới có thể thừa nhận, thiếu chút nữa đã chết rồi.



Cảm thụ được lực lượng mênh mông toàn thân, Lâm Tiêu hưng phấn gào to.



Đương nhiên sau đau đớn hiệu quả cũng kinh người, một gốc Huyết Lực Tinh thất giai cùng một gốc lục giai đem lực lượng thân thể hắn gia tăng lên mười bảy mười tám ngàn cân, hiện tại tuy vẫn là hóa phàm hậu kỳ nhưng lực lượng đã lên tới bốn mươi ba ngàn cân, so với một ít Quy nguyên cảnh sơ kỳ càng đáng sợ không kém.



- Để cho ta xem thử lực lượng cùng phòng ngự bây giờ của ta mạnh bao nhiêu.



Đi lên đỉnh núi cao mấy trăm thước, Lâm Tiêu không chút do dự thả người nhảy xuống.



Oanh!



Giống như viên vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, thân hình hắn nặng nề đập xuống đất, nham thạch trong phạm vi vài trăm thước lập tức nứt vỡ, tạp ra một hố sâu tới mấy thước hình người.



- Quả nhiên lợi hại.



Lâm Tiêu cắn răng leo ra khỏi hố sâu, trường bào càng thêm rách nát, nhưng trong mắt lại vô cùng hưng phấn.