Võ Đạo Đan Tôn
Chương 648 : Cô đọng chân nguyên (2)
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
- Nguyên lai đao pháp còn có thể dùng như vậy, xem một chiêu của ta.
- Giết!
Oanh!
Lâm Tiêu bắn ra như tia chớp, hai tay giơ cao chiến đao, tinh mang lóe ra, đem lực lượng cô đọng tới mức tận cùng bổ ra một đao.
Xuy xuy xuy…
Đao mang cắt qua hư không, rốt cục đem bạch ảnh chém thành hai nửa, hóa thành hư vô.
Hô hô…
Nửa quỳ trên mặt đất, Lâm Tiêu thở hổn hển, năng lượng tinh thuần xuất hiện vừa chữa trị thương thế vừa truyền vào trong cơ thể hắn.
- Tới tốt lắm, lần này ta phải nhân cơ hội đột phá cửu chuyển mới được.
Lâm Tiêu hét lớn một tiếng, trong mắt hiện vẻ kiên nghị, vận chuyển Cửu Chuyển huyền công bắt đầu luyện hóa năng lượng.
Một chu thiên.
Mười chu thiên.
Trăm chu thiên.
Ngàn chu thiên.
Trong nháy mắt tám ngày trôi qua, rốt cục khi hắn hoàn thành một ngàn lẻ tám mươi mốt chu thiên, một cỗ khí tức kinh người từ trong cơ thể hắn bùng nổ, nguyên lực bát chuyển co rút lại, sụp xuống, bắt đầu thăng hoa đạt tới cửu chuyển.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên lực đã trở thành cửu chuyển, đồng thời trong nguyên trì một tia lực lượng lam sắc xuất hiện, cực nhỏ, chậm rãi lưu động trong kinh mạch, tản mát ra chân khí làm người sợ hãi, những nơi nó đi qua nguyên lực cửu chuyển liền né tránh như sợ hãi.
- Đây là chân nguyên sao?
Căn cứ bí tịch diễn giải, chỉ cần tu luyện tới cửu chuyển trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra một cỗ chân nguyên mà chỉ có cao thủ Quy nguyên cảnh mới có, có được khả năng hủy thiên diệt địa, mà ti tuyến màu lam nhạt chính là chân nguyên.
Mà thông đạo tương tự cũng xuất hiện trong những không gian khác.
- Cuối cùng có biến hóa, khẳng định có bảo vật tồn tại, nếu đạt được thì giàu to rồi.
- Ha ha, bảo sơn thần bí như thế, bảo vật sẽ thật kinh người, ta cảm giác máu huyết toàn thân đều sôi trào.
- Bảo vật đều là của Kim Thương Tình ta đây, ai dám đoạt giết không tha, cả đám đều phải chết.
Các võ giả vội vã bước nhanh vào trong thông đạo phía trước.
Thông qua một cầu thang, Lâm Tiêu đi lên tầng thứ hai trong cung điện, một mê cung cực kỳ phức tạp xuất hiện trước mặt hắn, thông đạo chằn chịt nhìn hoa cả mắt.
- Ân? Phương hướng này truyền tới cảm giác càng cường liệt một ít, đi bên này đi.
Lâm Tiêu dùng cảm giác mà Toản Địa Giáp truyền lại cẩn thận xác định phương hướng, vài lần di chuyển phía trước rộng mở trong sáng, một đại điện nóng rực mở mang hiện ra trước mặt hắn.
Cả đại điện thật lớn, dài rộng chừng trăm trượng, cao ba mươi ba trượng, màu đỏ, nhiệt khí dày đặc, chung quanh đều là nham tương không ngừng bốc lên bọt khí, tản ra nhiệt độ đáng sợ làm người sợ hãi. Trên nham tương có một ít khối đá đủ cho một người đặt chân, mà ở trung tâm nham tương là một cột đá cao chừng mười ba trượng, trên cột đá có một khối hỏa hồng sắc quang cầu, bên trong đặt một bình đan dược.
- Là đan dược?
Lâm Tiêu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chân khí thần bí hiển nhiên từ tầng trên cao truyền xuống, không phải nằm trong đại điện này.
Nhưng nếu đã phát hiện bảo vật Lâm Tiêu đương nhiên sẽ không bỏ qua, thân hình nhoáng lên lướt vào trong nham tương, liên tục điểm chân lên đá ngầm, nháy mắt đi tới dưới cột đá.
Hô…
Thân thể bay lên, mười ba trượng độ cao đối với hắn mà nói là chuyện dễ dàng, đi tới trên đỉnh cột đá, tay phải hắn mạnh mẽ chộp tới bình đan dược.
Ba một tiếng, hồng sắc quang cầu thoáng biến dạng nhưng chưa vỡ ra.
- Vỡ cho ta!
Cự lực gần năm mươi vạn cân thi triển, Lâm Tiêu dùng sức, phịch một tiếng hồng sắc quang cầu phá vỡ, bình đan dược bị Lâm Tiêu nhiếp vào trong tay, đồng thời thân thể nhẹ nhàng rơi xuống dưới cột đá.