Võ Đạo Đan Tôn

Chương 848 : Phá thiên phủ

Ngày đăng: 00:50 19/04/20


Oanh long!



Tề Thạch vung trảo chộp vào ngọc bài của Lâm Tiêu, chân nguyên mênh mông, hung hăng nhiếp thẳng tới Lâm Tiêu, đem thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phát huy tinh tế.



Một trảo này chẳng những muốn lấy ngọc bài còn muốn phế bỏ cả Lâm Tiêu!



- Người này thật ác độc!



Không ít võ giả vây xem sắc mặt khẽ biến.



Mặc dù Bảo Hộ thành không có người quản lý, nhưng chuyện tùy ý giết người vẫn không nhiều, bởi vì thật dễ dàng làm mọi người công phẫn, nhưng ở địa phương như Chiến trường Ma Uyên phế bỏ một người cùng giết người cũng chẳng có gì khác nhau.



- Muốn chết!



Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh xuống, đương một tiếng, Thái Huyền đao ra khỏi vỏ, mạnh mẽ chém lên ngón tay tối đen.



Thanh âm va chạm vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, như khói hoa nở rộ, Thái Huyền đao sắc bén gió thổi cỏ rạp, chân nguyên lưu chuyển đem năm ngón tay đối phương cùng nhau tước bỏ.



- A!



Tề Thạch kêu thảm một tiếng, trên trán toát mồ hôi lạnh, đặng đặng rút lui vài bước, bàn tay phải tuôn đầy máu nhìn thật ghê người.



- Cái gì, một đao đã chặt đứng năm ngón tay đối phương!



Những người vây xem trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.



- Lão Lục!



Thanh niên không dám tin kêu lên, ánh mắt lập tức dữ tợn, băng sương nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, mang theo vẻ kiêu ngạo cùng tự đại, cả giận nói:



- Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám đả thương thủ hạ của ta, ngươi có biết ta là ai sao?



- Quản ngươi là ai, hạn cho ngươi trong ba lần hô hấp lập tức rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!



Thanh âm Lâm Tiêu lạnh giá, tinh thần chân nguyên hung mãnh bộc phát, khí tức đáng sợ hàng lâm, nghiền áp thanh niên chỉ đạt tới Quy nguyên cảnh trung kỳ kia.



- Càn rỡ!
Hắc bào lão giả dữ tợn cười lạnh, khí thế không ngừng dâng lên.



- Vậy sao?



Thanh âm Lâm Tiêu băng sương, hắn cũng không phải loại người không sự lại gây chuyện, vốn cũng không muốn làm gì đối phương, nhưng nếu như đối phương không biết điều, hắn cũng không để ý vĩnh viễn lưu bọn hắn tại nơi này.



- Hảo tiểu tử, thật cho rằng ta không giết được ngươi!



Hắc bào lão giả dữ tợn hét lớn, vừa định ra tay.



Đúng lúc này…



- Đủ rồi!



Một tiếng quát như sấm sét nổ vang trên thành trấn, ngay sau đó một đại hán dáng người khôi ngô, lưng đeo chiến phủ từ trung tâm thành trấn đi ra, người này cao hai thước, đứng nơi đó giống như một pho tượng tháp sắt màu đen, tản mát ra khí thế hủy diệt hết thảy.



- Nơi này là Bảo Hộ thành, không phải là địa phương các ngươi tư đấu!



Đôi mắt đại hán lạnh lùng nhìn mấy người, lớn tiếng quát.



- Là Phá Thiên Phủ Cừu Thành!



- Không nghĩ tới hắn cũng ở nơi này.



Không ít cường giả biến sắc hô.



Đồng tử hắc bào lão giả co rút lại, trong lòng kiêng kỵ, đối phương là cường giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tuyệt đối không dễ chọc.



Thanh niên mặt trắng cau mày, tự phụ nói:



- Các hạ, là tiểu tử này không hiểu quy củ, tổn thương thủ hạ của ta!



- Thúi lắm, ngươi tính cái gì vậy, Bảo Hộ thành là nơi bảo hộ cho toàn bộ võ giả, chỉ cần có đủ thực lực là có thể ở lại, ngược lại là ngươi, một tiểu tử Quy nguyên cảnh trung kỳ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, cũng muốn vào ở khu vực này, không suy nghĩ chính mình xứng sao!



Đại hán thật không khách khí, nói thẳng trách mắng, thanh như sấm sét truyền khắp cả Bảo Hộ thành.