Võ Đạo Đan Tôn
Chương 89 : Bốn phương đều tới (1)
Ngày đăng: 00:44 19/04/20
Chương 89: Bốn phương đều tới. (1)
Trâu Giang hét to một tiếng, tiếng nói còn chưa dứt thì hắn đã giơ tay đầu tiên.
- Cái này...
Mọi người đang sững sờ, lúc này mới phát hiện Trâu Giang thống lĩnh không giống với người khác, nhưng bây giờ lại giơ tay phán vô tội, mà Trâu Giang thống lĩnh giơ tay đầu tiên, hiển nhiên muốn lưu ấn tượng tốt với Lâm Tiêu.
- Đúng là hèn hạ a!
Trong lòng mọi người thầm mắng một tiếng, cả đám giơ tay vô tội.
Lúc này mười ba nghị viên thành Tân Vệ đều giơ tay, không có ai bỏ tay xuống.
- Đã như thế, xem xét đấu sinh tử có hiệu lực, Lâm Tiêu vô tội!
Trâu Giang hét to tuyên bố kết quả, chợt mỉm cười nhìn qua Lâm Tiêu, hắn tươi cười đầy ôn hòa, nhưng lại giống như mấy khối nham thạch nhăn nheo uốn lại với nhau, hiển nhiên là tỏ thiện ý với Lâm Tiêu, hắn tươi cười thật khó coi mà.
- Lâm Tiêu, ta là phó thống lĩnh phủ thành chủ thành Tân Vệ Trâu Giang, nếu như ngươi tấn cấp Chân Vũ giả thì có thể gia nhập quân đội đế quốc, hiệu lực vì đế quốc, như vậy cứ tới phủ thành chủ tìm ta, quân đội đế quốc mới là cường đại nhất, hơn nữa đãi ngộ của chúng ta còn cao hơn các thế lực khác.
- Trâu thống lĩnh nói lời này khiến người ta không dám đồng ý.
Trong đám người chỉ có Đan các Mã trưởng lão chưa từng nói chuyện, Đan các chúng ta chẳng những bồi dưỡng luyện dược sư, cũng tuyển nhận võ giả thiên tài, ngươi có thể cân nhắc một chút.
Đối mặt với nhiều cường giả mời chào, Lâm Tiêu cung kính thi lễ, nói:
- Cảm tạ chư vị đại nhân ưu ái, thế lực của chư vị đại nhân uy danh hiển hách, danh chấn đại lục, trong lòng tại hạ trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn được, kính xin chư vị đại nhân cho tại hạ chút thời gian suy nghĩ.
- Đó là tự nhiên!
Trâu Giang gật đầu, nói:
- Lâm Tiêu kia dám giết Lỵ nhi của ta, thật sự là chết không đáng tiếc, hy vọng võ giả liên minh định tội hắn, tốt nhất là lăng trì xử tử mới có thể giải mối hận trong lòng tay.
- Lưu Hoành nắm chặt hai đấm, oán hận nói một tiếng, nhìn qua cánh cửa võ giả liên minh đầy dữ tợn.
- Phụ thân, ngươi yên tâm, võ giả liên minh nhất định sẽ tiến hành theo công bằng, đòi công đạo cho tỷ tỷ.
Lưu Lực thần sắc vặn vẹo nói ra.
Đồng thời hai người bọn họ thỉnh thoảng nhìn qua Lâm Vệ Quốc ba người, trong mắt đầy hung quang.
- Nhu nhi, ca của ngươi sẽ không sao chứ?
Một đường đi theo Lâm Tiêu tới đây, Trần Phượng Lan đứng ngoài cửa ra vào chờ đợi trong lo lắng, mười ngón tay nắm chặc đã nói rõ nội tâm của nàng bất an.
- Yên tâm đi nương, nhị ca nhất định không có việc gì
Thần sắc Lâm Nhu kiên định, nhưng mà từ sắc mặt của nàng vẫn nhìn ra nàng bất an, Lâm Tiêu đi vào lâu như thế mà không có chút tin tức nào, Lâm Nhu làm sao không sốt ruột chứ?
Bên kia Lâm Vệ Quốc vẫn trầm mặc không nói, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh của võ giả liên minh, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
- Vì sau còn chưa ra?
- Đúng thế, Lâm Tiêu đi vào sao lâu thế?
- Võ giả liên minh tuyên án chưa xong sao?
Ken két!
Đột nhiên cánh cửa võ giả liên minh vẫn đóng chặt mở ra, mọi người nhìn theo, chỉ thấy mấy người đi ra khỏi cửa, đầu lĩnh chính là thiếu niên tóc ngắn màu đen, mà sau lưng hắn là vài tên nhân viên công tác của võ giả liên minh.