Võ Đạo Đan Tôn
Chương 915 : Liên tục thua (1)
Ngày đăng: 00:51 19/04/20
Hỏa Ma Liệt Hùng không nhúc nhích, gã chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng cười:
- Còn muốn đánh ? Dưỡng thương trước đi.
Hỏa Ma Liệt Hùng dứt lời, Hoàng Phủ Chân lao lên giữa không trung chợt run rẩy, cơ thể gã như bị búa tạ vô hình đập trúng. Ánh mắt Hoàng Phủ Chân hoảng sợ, há mồm phun búng máu nóng cháy. Máu tươi vừa tiếp xúc không khí liền đốt cháy dữ dội, tan biến trong hư không.
Hoàng Phủ Chân té xuống đất, hộc bãi máu:
- Oa!
Hoàng Phủ Chân cúi đầu nhìn, không biết từ bao giờ trước ngực gã in một chưởng ấn, chân nguyên hỏa hệ đốt cháy nội tạng, Hoàng Phủ Chân không hay biết gì.
Hỏa Ma Liệt Hùng lạnh lùng đứng, nhếch mép, lông tóc không tổn hao gì.
- Hoàng Phủ Chân thua.
- Thua thật sao ?
Các võ giả Đế quốc Võ Linh không tin nổi vào mắt mình. Có lẽ Hoàng Phủ Chân không mạnh nhất trong đám người đứng đây, gã giành được thứ hạng không cao trong đại tái Phong Vân bảng quý trước, nhưng nói sao cũng thuộc hàng đứng đầu thế hệ trẻ ngày xưa. Năm năm qua mười đứng đầu thế hệ trẻ mỗi người nổi tiếng như cồn, không thua gì cường giả thế hệ trước. Bọn họ giả thiết Hoàng Phủ Chân sẽ thua nhưng không ngờ gã thua hoàn toàn, không chịu nổi một kích.
Đám người Đế quốc Thần Võ đáng sợ đến cỡ nào ? Tùy tiện một người đứng ra đã dễ dàng đánh bại Hoàng Phủ Chân, hay thiên tài Đế quốc Võ Linh chúng ta yếu như vậy sao ?
Trong phút chốc trong lòng các võ giả vương giả mất tự tin, ánh mắt sợ hãi nhìn đám người Triệu Thiên Thần.
Hỏa Ma Liệt Hùng lạnh lùng cười:
- Ngươi, quá yếu, không chịu nổi một kích, không đủ cho ta làm nóng người. Vậy đi, mấy người cùng lên để ta xem có thể buộc ta dốc hết sức ra không.
Nụ cười của Hỏa Ma Liệt Hùng khiến người không rét mà run.
Cuồng Đao Hậu Chính ôm chiến đao, cười khẩy nói:
- Liệt Hùng, kiềm chế chút đi, đừng đánh bại hết tất cả, chúng ta không có đồ chơi.
Một bóng người chắn trước mặt Vương Thái, chặn đường gã đi, là Mặc Thanh Hiên biểu tình lạnh lùng.
- Để ta đấu với hắn. Không nắm chắc mà tùy tiện ra tay sẽ chỉ làm đối phương càng khinh thường thiên tài Đế quốc Võ Linh chúng ta.
Ánh mắt Vương Thái đầy tức giận, đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng gã vẫn lùi xuống. Vương Thái muốn ra tay vì gai mắt Hỏa Ma Liệt Hùng ngông cuồng, nhưng hỏi gã có bao nhiêu nắm chắc thì thậm chí không được một phần trăm.
Tinh Mộng Vũ lắc đầu, nói:
- Mặc Thanh Hiên nói đúng.
Tinh Mộng Vũ cũng không có nắm chắc chút nào, đi lên xấu mặt cho đối phương khinh thường còn chẳng bằng ở lại. Nếu đồn ra một mình người ta khiêu chiến toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh thì không còn mặt mũi nào.
Mặc Thanh Hiên đang định tiến lên trước thì Uất Trì Quật luôn im lặng bỗng mắt lóe tia sáng, bước ra:
- Để ta đi, sau khi ta thua rồi ngươi và Lâm Tiêu hãy ra tay.
Mặc Thanh Hiên nhướng mày, không giành nữa, gã lặng lẽ trở lại.
Hỏa Ma Liệt Hùng chắp hai tay sau lưng, khẽ lắc đầu:
- Như thế nào ? Thương lượng hết nửa ngày vẫn chỉ có một mình ngươi lên ?
Hỏa Ma Liệt Hùng nhếch mép cười nhạt, không thèm để Uất Trì Quật vào mắt.
Cuồng Đao Hậu Chính bĩu môi nói:
- Võ giả Đế quốc Võ Linh không biết rút kinh nghiệm hay sao, toàn là một người lên. Theo ta thấy mình Liệt Hùng là có thể giải quyết hết, chúng ta không có cơ hội ra tay.
Triệu Thiên Thần liếc Lâm Tiêu, lạnh nhạt nói với Hậu Chính:
- Cứ xem tiếp đi. Vừa rồi thanh niên tóc đen kia thực lực không tệ, cũng là đao khách, đáng giá cho ngươi ra tay.