Võ Đạo Đan Tôn
Chương 917 : Đỡ một chiêu của ta
Ngày đăng: 00:51 19/04/20
Có luồng tinh khí màu tím từ đỉnh đầu Mặc Thanh Hiên bắn lên, ánh sáng tím đâm thắng lên tầng mây. Chỉ giây lát khí thế, sức chiến đấu của Mặc Thanh Hiên tăng gấp đôi, kiếm khí hủy diệt tràn ngập hư không. Mặc Thanh Hiên đâm ra nhát kiếm, ánh sáng bao bọc mũi kiếm, cực quang vạn dặm, kéo dải sáng tím rực rỡ giữa hư không nhanh chóng đến trước mặt Kinh Vô Sông.
Mắt Kinh Vô Sông lóe tia sáng, thiêu đốt chân nguyên toàn thân, thoáng chốc chỉ một cái.
Đinh!
Kinh Vô Sông thụt lùi, đôi mắt không chút dao động.
Đám võ giả Đế quốc Võ Linh thấy cảnh này thì reo lên:
- Lùi rồi!
Từ lúc so tài đến bây giờ toàn là Kinh Vô Sông thụt lùi, bọn họ cho rằng Mặc Thanh Hiên chiếm ưu thế, trận chiến này rất có hy vọng thắn.
Nhưng Lâm Tiêu không nghĩ vậy.
Từ đầu đến cuối Kinh Vô Sông không rút kiếm khỏi võ, khi thụt lùi thì vẻ mặt bình thản, không giật mình, còn dư sức. Mỗi lần thụt lùi đều nằm trong tính toán của Kinh Vô Sông, hoặc nên nói không phải gã bị Mặc Thanh Hiên đẩy lùi mà bản thân gã muốn làm vậy.
Kinh Vô Sông đang tìm sơ hở của Mặc Thanh Hiên, nếu gã tìm ra sẽ cho một kích trí mạng.
Mặc Thanh Hiên cũng biết đối phương giữ thực lực, nhưng gã không chịu vứt bỏ ưu thế khó khăn lắm mới có được. Mặc Thanh Hiên lần nữa áp sát Kinh Vô Sông.
- Thức thứ sáu Vô Sinh kiếm pháp, Thiên Hạ Vô Sinh!
Mặc Thanh Hiên vận chuyển hủy diệt kiếm khí đến cực hạn, kiếm quang vô hình xẹt qua hư không. Một kiếm bình thường, không thấy có điểm gì lợi hại. Nhưng khi trường kiếm đâm ra, hơi thở lạnh lẽo khó tả lan tràn bao phủ cả quảng trường, khiến người không rét mà run.
Là lúc này!
Con ngươi Kinh Vô Sông co rút, trường kiếm treo bên hông từ khi nào đã ra khỏi vỏ.
Không thấy kiếm quang, chỉ có một tia dao động cực nhẹ xẹt qua.
Mặc Thanh Hiên bay ngược ra, ổn định thân thể, sợ hãi sờ cổ họng. Một giọt máu đọng trên bàn tay Mặc Thanh Hiên, chỗ yết hầu có một vệt đỏ đặc biệt chói mắt, nhất kiếm phong hầu.
Xoẹt!
Phía đối diện, vải áo vai trái Kinh Vô Sông rách, cũng chỉ trầy da.
Các võ giả trên quảng trường lòng thít chặt. Đến bây giờ Lâm Tiêu là hy vọng cuối cùng của võ giả thiên tài Đế quốc Võ Linh. Trong hàng loạt chuyện lúc trước danh tiếng của Lâm Tiêu như mặt trời ban trưa, uy danh hiển hách, mọi người tin cậy hắn. Nhưng đám người Hoàng Phủ Chân liên tục thua trận, lại thấy nhát đao khủng bố kia, niềm tin của mọi người hơi dao động.
Chỉ có các quận vương Đông Phương Hiên Viên là vẻ mặt không thay đổi, khóe môi cong lên.
- Cuồng Đao Hậu Chính thật ngu, dám chọc giận Lâm Tiêu. Mặc kệ chuyến đi của bọn họ có mục đích gì, đến Đế quốc Võ Linh chúng ta mà dám ngông như thế, nên bị dạy cho một bài học, nếm mùi!
Thanh âm lạnh lùng vang vọng thiên địa:
- Đây chính là thực lực của ngươi ? Nực cười!
Trước đòn công kích của Cuồng Đao Hậu Chính, Lâm Tiêu không nhúc nhích. Khi vòi rồng đao ngập trời đến gần sát, Lâm Tiêu rút đao.
Keng!
Luồng đao khí vô hình bùng nổ từ chiến đao chém vào vòi rồng đao khí khủng bố đằng trước. Chiến đao lại vào vỏ, Lâm Tiêu mặt không biểu tình đứng yên tại chỗ.
Vòi rồng đao khí ầm ầm ập tới chỗ Lâm Tiêu, không có gì thay đổi.
Cuồng Đao Hậu Chính ngây người, cười phá lên:
- Ha ha ha ha! Đây là công kích của ngươi sao ? Làm người ta cười rụng răng, không thể phá được đao khí tầng ngoài cùng Cuồng Loạn Đao Quyển của ta!
Vòi rồng đao khí to lớn đột nhiên nổ tung, chân nguyên tan nát từ trong ra ngoài, biến thành làn gió biến mất.
Khuôn mặt cười ngoác mồm đông lại.
Phập phụt!
Máu phun ra, cánh tay phải cầm chiến đao bay ra ngoài, máu tuôn như suối từ chỗ cụt tay.
- Chặt một tay của ngươi xem như cho bài học, nếu còn dám nói năng tùy tiện sẽ lấy mạng ngươi!
Yên lặng.
Nguyên quảng trường lặng ngắt như tờ, yên lặng đến nghe tiếng kim rơi. Mọi người kó tin trợn to mắt, bao gồm Triệu Thiên Thần.