Võ Đạo Đan Tôn

Chương 93 : Khảo hạch thực chiến (2)

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Chương 93: Khảo hạch thực chiến. (2)



Vài tên nhân viên công tác xem thời gian, hét lớn lên tiếng, đồng thời dẫn đầu ra khỏi phòng.



Lâm Tiêu đi trong đám người.



Mọi người đi trong hành lang võ giả liên minh vài phút, không bao lâu đã đi vào sâu trong võ giả liên minh, đi tới một đại sảnh chung quanh đầy cửa sắt, những cửa sắt này làm từ thép thô to như cánh tay.



Xuyên thấu qua những cánh cửa này nhìn vào bên trong, bên trong rỗng tuếch, sâu trong cánh cửa sắt là lớp đá cứng màu đỏ, vách tường bốn phía có không ít cái hố, một mùi hôi thối khó chịu từ trong các cái hố bay ra ngoài.



- Chẳng lẽ là muốn chúng ta đối chiến với yêu thú trong cửa sắt?



Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tiêu hơi chấn động.



Từ bên ngoài cửa sắt, khí tức bên trong làm chuẩn võ giả bên ngoài lạnh mình, trong đó một tên trung niên sắc mặt cương nghị, một đầu tóc ngắn đi tới, lãnh đạm nói:



- Chư vị chuẩn võ giả, ta là Chúc Sơn, là chấp sự võ giả liên minh, đồng thời là tổng giám khảo của kỳ khảo hạch thực chiến, cũng nói đúng hơn, các ngươi có thể thông qua khảo hạch hiện tại hay không do ta nói mới tính.



Giọng Chúc Sơn lạnh lùng quanh quẩn trong đại sảnh trống trải.



- Khảo hạch thực chiến rất đơn giản, tổng cộng phân hai bước, bước đầu tiên là cuộc chiến trong phòng, bước thứ hai là cuộc chiến dã ngoại, hiện tại chúng ta bắt đầu cuộc chiến đầu tiên.



Chúc Sơn hơi vung tay lên --



Răng rắc!



Cửa sắt bên trong đột nhiên mở ra, bên trong cửa sắt có tiếng hô đáng sợ, từ tiếng gầm rú này có khí tức hung hãn từ trong lao ra.
Chúc Sơn nhướng mày, tiếp nhận số bài của người này, rồi sau đó mở cửa căn phòng, không chút do dự đây Lý Hưng vào trong.



Rống!



Căn phòng đóng lại, Tật Phong Lang khát máu ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào Lý Hưng, chân trước giơ lên, chuẩn bị lao tới.



Nhìn thấy Tật Phong Lang hung mãnh như thế, Lý Hưng bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng mà thời khắc tràn ngập nguy cơ hắn không có chút nhượng bộ nào, cắn răng một cái, thân hình thoáng cái lao qua một bên, đồng thời cầm trường kiếm trong tay chém thẳng vào người Tật Phong Lang.



Một kiếm này của hắn hơi tinh diệu, hắn bình thường có tu qua một ít kiếm pháp, thế nhưng mà tốc độ Tật Phong Lang quá nhanh, còn chưa chờ hắn đâm trúng, thân thể Tật Phong Lang đột nhiên trầm xuống, tránh né trường kiếm, như thiểm điện đánh vào ngực Lý Hưng.



- Ah!



Lý hưng cả kinh kêu một tiếng, chân tay luống cuống, trường kiếm trong tay lung tung bổ vào Tật Phong Lang, nhưng không chém trúng cả cọng lông. Cơ hồ đồng thời móng vuốt chân trước Tật Phong Lang đánh vào ngực Lý Hưng, đánh hắn bay ra ngoài.



Ba!



Lý Hưng té xuống mặt đất lạnh như băng, trường bào trên ngực vỡ tan, xuất hiện vết máu ghê người, máu tươi chảu ra như nước.



Rống!



Tật Phong Lang một kích đánh trúng, mùi máu tươi càng kích thích nó điên cuồng, gầm nhẹ một tiếng sau đó lao tới cắn cổ họng Lý Hưng.



- Ah, không muốn!



Thiếu niên Lý Hưng sợ tới mức té cứt té đái, trên mặt không có một tia màu máu, hai tay chống đất lui ra phía sau.