Võ Đạo Đan Tôn
Chương 934 : Cái danh đệ nhất
Ngày đăng: 00:51 19/04/20
Mọi người trợn to mắt, từ các góc đại điện tập trung vào bàn Lâm Tiêu. Quả nhiên Chu Tân đến vì danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc. Đệ nhất, nói thì dễ nhưng rơi vào người lại vô cùng áp lực, cũng đại biểu khiêu chiến không ngừng kéo đến. Hễ là thiên tài thì không ai cam lòng công nhận người ta mạnh hơn mình, càng đừng nói loại người như Chu Tân có sự kiêu ngạo.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Đúng, là ta đây, các hạ có việc gì?
Lâm Tiêu liếc Chu Tân, thản nhiên thừa nhận, không hề khiêm tốn.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, giật mình vì Lâm Tiêu thản nhiên nhận danh hiệu này. Mọi người ngẫm lại trong tình huống đó đổi lại bọn họ chưa chắc dám nhận khoai lang phỏng tay, Lâm Tiêu thì có lá gan đó.
Không đợi Chu Tân nói gì, thanh niên gầy lạnh lùng cười:
- Ha ha ha, đệ nhất thiên tài đế quốc, thật lớn lối.
Mấy người khác đánh giá Lâm Tiêu, trào phúng:
- Trong hậu bối ngươi xem như một nhân vật, nhưng đệ nhất thiên tài thì thổi phồng hơi quá. Chu Tân đại ca cũng không dám tự xưng đệ nhất, ngươi tính cái gì mà dám tự nhận?
- Hừ! Nếu không phải ngày hôm đó Chu Tân không có mặt thì đám người Triệu Thiên Thần Đế quốc Thần Võ làm gì đến lượt ngươi dạy dỗ? Ngoan ngoãn nhường lại danh hiệu đệ nhất thiên tài thì ngươi và ta bình an vô sự, nếu không . . . Ha ha ha.
Mọi người líu lưỡi, quá bá đạo và cả vú lấp miệng em. Nhóm Chu Tân đến là vì cướp danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc, tuy nhiên Chu Tân mới ba mươi bốn tuổi đã là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, gã có thực lực bá đạo.
Mắt Lâm Tiêu lạnh băng, từ lúc hắn được người gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc đến nay chưa từng gặp ai dám la lối trước mặt mình. Lâm Tiêu không thèm để bụng danh hiệu đệ nhất gì đó, hắn sẽ không níu kéo cái tiếng ảo, nhưng không có nghĩa là hắn ngoan ngoãn hai tay dâng lên.
Lâm Tiêu bình tĩnh nói:
- Các người nói xong chưa? Nói xong thì đi đi.
Đường Lăng đường đường là thiên tài của đế quốc, đã bao giờ mất mặt thế này? Thiêu đốt chân nguyên hoàn toàn, khí thế tăng vùn vụt, một quyền mới rồi Đường Lăng chỉ phát huy bảy phần sức chiến đấu, gã tự phụ cho rằng Lâm Tiêu ít nhất dốc sức chín phần, mười phần trăm.
Đường Lăng đứng trên cao, tức giận quát:
- Tiểu tử thối, đi ra đây!
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Không cần ra ngoài, ta ngồi đây đối phó ngươi được rồi.
Lâm Tiêu vung hai tay, từng đợt chân nguyên bắn ra hóa thành các luồng sáng giữa không trung điên cuồng chém vào người Đường Lăng.
Keng keng keng!
Thanh âm đì đùng vang vọng khắp thiên địa. Hai nắm đấm của Đường Lăng biến thành ánh sáng đen, tốc độ ra quyền rất nhanh, cơ thể bị quyền quang đen bao phủ. Đường Lăng gầm rống ngăn cản công kích của Lâm Tiêu.
Nhưng đòn công kích của Lâm Tiêu không phải đao quang chân nguyên bình thường, nó chứa đao ý vô tận, đao ý tuyệt vọng siêu đáng sợ. Mỗi đao quang tương đương một kích hết sức của cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Mấy chục, hàng trăm đòn công kích cùng rơi vào người Đường Lăng, sức phá hoại kinh người.
Tiếng răng rắc liên miên không dứt, khí huyết Đường Lăng sôi trào, gã bị chấn liên tục thụt lùi. Đường Lăng sơ sẩy một cái bị đánh vỡ chân nguyên hộ thể, há mồm phun búng máu, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mắt Chu Tân lóe tia giật mình:
- Cái gì?
Mọi người cũng hết hồn.