Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Tuy rằng không ngừng nói cho chính mình phải tin tưởng vào cái gọi là nhân tính, bất quá Bạch Vân vẫn là trời vừa sáng đã tỉnh giấc.



Vì sợ hắn nghĩ lầm nàng không tín nhiệm hắn, nàng ở nhà đông sờ tây sờ, vừa thuyết phục chính mình không có việc gì, một bên kỳ thật lập tức muốn đi vào bên trong thăm dò xem, thật vất vả mà mãi mới có tám giờ, nàng lập tức lao xuống chỗ bãi đỗ xe.



Thời tiết lạnh, nàng tra chìa vào khoá, chiếc xe liền bắt đầu nổ máy.



Nàng biết chính mình nên đổi xe từ sớm, nhưng là nàng thật sự thích hình dáng này của nó, cho nên khi năm đó cha mất đã để lại cho nàng chiếc xe, tuy rằng nó đã muốn sắp không được, nàng vẫn là đi làm lấy tiền sửa chữa cho nó, mới làm cho nó chết đi sống lại.



Trời tháng hai, bên ngoài một mảng mông lung.



Cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ tiến vào, đem hai má đông lạnh của nàng làm đỏ lên một chút.



Nàng thích loại cảm giác này, làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.



Khu trung tâm thành phố tắc xe theo một đường, rồi chuyển qua cái ngã tư cuối cùng, nàng nhớ lại chính mình vất vả nhiều năm trong việc kinh doanh cà phê.



Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng không tự giác căng thẳng.



Cửa sắt bị mở ra –



Đằng kia giống người râu xồm đứng trước cửa tiệm, mọi người rất khó sự tồn tại của vóc dáng cao lớn, đặc biệt hắn không chỉ có cao, còn thực cường tráng.



Làm nàng đem xe lại càng lúc càng gần, mới phát giác hắn không chỉ là đứng ở trước cửa tiệm, trong tay còn cầm báo cùng đồ lau thuỷ tinh.



Hắn đang lau cửa sổ.



Nàng có chút phản ứng, thân thể tự động lái xe đỗ tại vị trí cũ, hai mắt cũng không tự chủ cứ nhìn.



Lối đi bộ lá thường rụng cũng đã sạch sẽ, tiệm cà phê như toả sáng dưới phiến lá trên phố, biểu hiện của hắn cũng thật xuất sắc, cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ không dính một hại bụt, mà cửa sổ cạnh nơi hắn đang đứng lại có chút bẩn.



Rồi mới, một con mèo nhỏ đi đến bên chân hắn, tò mò ngửa đầu nhìn hắn.



Hắn phát hiện nó tồn tại, ngồi xổm xuống vươn bàn tay to đặt ở trước mũi nó.



Con mèo nhỏ đầu tiên là né tránh, sau đó nhìn thấy bàn tay to của hắn bất động, quyết định là tín nhiệm hắn, lại ngẩng lên nhìn hắn.



Hắn mỉm cười, sờ sờ đầu của nó, lại gãi gãi cằm nó.



Không đến hai ba phút, con mèo kia liền nằm xuống dưới đất cho hắn vuốt ve, thần phục hoàn toàn dưới mị lực của hắn.



"Anh dậy thật sớm."



Nghe được thanh âm của nàng, Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu, tâm tình có vẻ tương đương với sung sướng. "Hoàn hảo là thói quen của tôi."



Con mèo nhỏ phát hiện sự xuất hiện của nàng, rất nhanh tiến đến bên chân nàng cọ xát.



"Có biết sao?"



Không biết hắn là hỏi nàng hay là hỏi nó, Bạch Vân khom người vươn đôi bàn tay không lớn hơn con mèo nhỏ là mấy, ôm lấy nó, trả lời hắn vấn đề, "Lầu hai nuôi."



Con mèo nhỏ kêu meo meo meo meo vài tiếng, vươn móng vuốt cào cào đồng hồ trên tay nàng, nàng lấy điện thoại từ trong túi, bấm lấy một dãy số.



"Alô, Ninh Ninh?" Nàng lui lại mấy bước, nhìn lầu hai, "Mèo của ngươi lại chạy ra ngoài."



Khấu Thiên Ngang đứng lên, tò mò đứng ở bên cạnh nàng, cũng ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai.



Lầu hai cửa sổ đột nhiên có người ló đầu ra, rồi có một cái giỏ được buộc dây thừng thả xuống.



Bạch Vân đem con mèo nhỏ bỏ vào giỏ, ghé miệng vào di động hỏi: "Ngươi có muốn xuống dưới này ăn sáng?"



Chiếc giỏ được kéo lên chậm rãi, rồi sau đó là đôi bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ, đem giỏ cùng dây thừng mang vào bên trong.



"Giữa trưa? Ok, ta sẽ chuyển bị tốt." Nàng ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn thấy Khấu Thiên Ngang vẫn đang trừng mắt nhìn cửa sổ.



"Nó sẽ không rơi ra chứ?"



"Không biết, tôi chưa thấy qua việc đấy." Bạch Vân đưa điện thoại di động trở lại trong túi, không nhìn hắn thêm một cái, chính là đẩy cửa đi vào trong tiệm.



Chuông gió ở trước cửa tiệm rung động lên tiếng, hắn cầm báo cùng đồ làm vệ sinh theo nàng vào trong.



Khi Bạch Vân đến quầy, phát hiện hắn đã làm cơm cùng cà phê với hồng trà hảo, bất giác lại là sửng sốt.



Thủy tinh hắn lau hảo, làm cơm đồ uống hắn nấu hảo, đồ đạc bàn ghế hắn cũng chuyển dọn hảo, báo chí hôm nay hắn cũng cất đúng nơi ; Trên thực tế, công việc chuẩn bị trong cửa tiệm, mười thì hắn đã làm tám chín phần.



"Trước kia anh đã làm trong tiệm cà phê?" Nàng thấy hắn đến gần quầy không nhịn được mở miệng.



"Vấn đề này cô hẳn là nên hỏi ngày hôm qua?" Hắn nói đùa, vừa cất dọn dụng cụ vệ sinh, vừa nói: "Trước kia cũng đến tiệm cà phê học tập qua."
Hắn, không phải kẻ lang thang, không phải kẻ điên, chỉ là đang cai thuốc, yêu thích sách báo……



Chỉ là có râu xồm kỳ quái!



Ý tưởng này làm nàng nhếch lên khoé miệng, làm ấn nhầm nút lên bàn phím máy tính.



Thở dài, nàng tính sai số, lại gõ lại máy tính, kiểm tra lại chi tiêu tháng này.



"Hoan nghênh quang lâm."



Một người khách đẩy cửa mà vào, gọi cà phê Brazil, tự tìm vị trí ngồi xuống.



Hắn đổ hai thìa cà phê, mài nhỏ thành bột rồi đổ vào ly thuỷ tinh.



Đổ nước, bột cà phê bay lên theo làn nước trong ly thuỷ tinh, hắn quấy một chút, hoà chung cà phê trong làn nước, động tác tương đối thuần thục.



Xác định hắn có thể làm được, Bạch Vân tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau, một đĩa pizza nhỏ xuất hiện.



"Ha ha thử xem sao." Hắn nhìn nàng nói, "Là tôi làm thử."



Nàng nhìn hắn một cái, tay liền cầm lấy một miếng, cắn một ngụm.



"Thế nào?"



"Cũng không tệ lắm."



Hắn nở nụ cười, khoé miệng cứ thế mà dần dần nhếch lên.



Hắn luôn hỏi những vấn đề đồng dạnh, nàng cũng luôn trả lời giống nhau, rồi ngày hôm sau đồ ăn đó lại xuất hiện thêm ở trong tiệm.



Một ly cà phê không thêm đường đưa đến trước mắt nàng, nàng theo thói quen đưa tay nhận lấy, phối hợp với hương vị của pizza, một lần nữa lại đem lực chú ý chuyển sang sổ sách.



Hắn đứng ở một bên lau cái chén, khi có khách đến tính tiền, ngẫu nhiên lại là khách quen, Bạch Vân mới ngẩng đầu nói với người ta vài câu.



Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, sau khi hắn đến đây, nàng trở nên nhàn nhã hẳn lên.



Nàng lấy tiểu thuyết ra đọc, hắn cũng lập báo cùng tạp chí buôn bán.



Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ ăn bữa trưa, hai người lại lần nữa công việc lu bù cả lên, mãi đến sau tám, chín giờ, mới có thể trở nên thoải mái một chút, lại thêm năm ba ngườikhách đến muốn uống cà phê, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, mãi cho đến hơn rạng sáng một chút.



Sau khi đóng tiệm, hắn sửa sang lại tiệm, nàng thì tính toán lại tiền chi tiêu.



Mọi chuyện trong tiệm đều đã ghảo, hắn nhìn nàng lên xe, mới kéo hạ cửa sắt.



Một ngày, cứ như vậy đi qua.



Mấy năm qua, nàng lần đầu tiên cảm giác không khí thoáng đãng.



Sau khi lái xe về nhà, nàng thậm chí còn có sức nằm ở trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm, mà không phải là buồn ngủ mà tắm rưa qua loa, ngay cả tóc cũng không sấy qua mà lăn lên giường nằm chết luôn ở trên đấy.



Sau khi rửa mặt, nàng nhịn không được trừng chính mình trong gương.



Không biết hắn là cảm thấy nàng như thế nào?



Nàng biết diện mạo của mình không kiều diễm như La Lan, không có đáng yêu như A Phương, không có ngọt ngào như Nông Nông, cũng không như Uy Uy có cái lạnh lùng đầy uy nghiêm.



Khi học trung học, nàng ở trong nhóm năm người, bề ngoài bình thường, cá tính cũng không có cái gì đặc sắc, nàng thủy chung là không có cái gì như bốn người kia, mọi người luôn nhìn đến bốn, rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng.



Nói thực ra, như vậy cũng không có cái gì không tốt, bợi vậy làm nàng có thời gian đi quan sát ngời khác, hơn nữa học được rất nhiều, cũng thấy rõ không ít chuyện.



Nàng thích xem người, cho nên sau này mới mở tiệm cà phê……



Đưa bàn tay lên chạm gương mặt chính mình, nàng sờ khắp khuôn mặt, đánh giá.



Đây là lần đầu tiên, có người cùng thói quen với nàng.



Hắn nhìn thấy gì đây?



Ở trong mắt hắn, nàng là bộ dáng gì?



Bà chủ tiệm cà phê? Nữ nhân ba mươi tuổi vẫn độc thân? Nữ tử có diện mạo bình thường?



Tự cười giễu bản thân, Bạch Vân lấy khăn mặt lau tóc rồi đi ra khỏi nhà tắm.



Lên lầu, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm để sấy tóc, sau khi tắt đi chiếc đèn sáng, bật đèn ngủ, cầm lấy quyển tiểu thuyết sáng chưa đọc hết mang lên chiếc giưpừng ấm ấp, chọn lấy vị trí thoải mái, tiếp tục đọc chương tiếp theo, thẳng đến khi ngủ.