Võ Động Thiên Hà
Chương 10 : Đầu đường xung đột
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Vân Thiên Hà cảm thấy, thế giới động vật luôn tuân thủ theo quy luật của kẻ mạnh, muôn vàn loài vật tạo thành một cái đồ hình kim tự tháp, kẻ mạnh nhất ở trên cùng, là sự tồn tại mà muôn loài bị ảnh hưởng.
Trong xã hội loài người cũng vậy, bất luận dưới hoàn cảnh xã hội thế nào ,có thể không có quyền thế, không có tiền tài, nhưng tuyệt đối không thể không có thực lực, nếu không sẽ chịu đủ mọi loại khổ cực.
Nắng mùa hè rất chói chang, rât nhiều người tìm những nơi râm mát để trốn tránh, đặc biệt là những gốc cây đại thụ luôn là sự lựa chọn số một của mọi người.
Nhưng trong võ đường nhà họ Đồ lại hoàn toàn bất đồng, mặc cho cái năng gay gắt của mùa hè ăn mòn gia thịt, mồ hôi chảy ra như mưa, nhưng vẫn có người khắc khổ luyện tập giữa sân.
Đó chính là Vân Thiên Hà, cởi trần để lộ những khối da thịt bền chắc, hắn đang diễn luyện quyền pháp, mỗi quyền đánh ra liền mang theo những giọt mồ hôi bắn ra bốn phía, cảm giác như mỗi quyền xuât ra thập phần khổ cực.
Nhìn lên trên, thấy trên đỉnh đầu của hắn đang không chế thăng bằng một cái ghế gỗ ở trên đầu, mỗi quyền đánh ra không được làm rơi cái ghế trên đầu, hơn thế ở bên hông của hắn còn mang theo rất nhiều bao phụ trọng nhỏ ,bên dươi hai chân đang đứng trên hai cột trúc, cứ như vậy luyện tập, da thịt trở nên căng thẳng.
Hắn đánh diễn loại quyền pháp nhìn qua hết sức thong thả cà chậm rãi, nhưng đây là phương pháp mà Vân Thiên Hà cảm thấy thực dụng nhất trong bộ bí tịch "Đồ thị tinh ý quyền " mà hắn đã đọc.là tinh hoa của toàn bộ bí tịch gọi là "tam hợp nhất thức" gồm có: "Đầu đính thương thiên ", "Yêu định sơn nhạc ", "Cước huyền ô hà ". Mỗi một kiểu đều bao gồm mấy chục loại biến hóa phức tạp, có thể tách rời ra để tu luyện, cũng có thể hợp nhất cả ba kiểu lại cùng tu luyện, khi ba kiểu hợp nhất không thể nghi ngờ khó khăn là lớn nhất. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Phương pháp tu luyện như thế, có thể khiến một lượng lớn cơ gân da thịt không ngừng hoạt động, thông qua quá trình luyện quyền, mỗi một quyền toàn thân rung động kèm theo cơn đau như da thịt bị xé rách.
Sau khi trải qua sự đau đớn lúc đầu, dần dần cảm giác chuyển từ đau đớn sang dễ chịu, dần dần thành thục..tạo thành một loại tuần hoàn.
Hự hự hự
Từ Võ đường Đồ gia đi tới Đồ phủ phải mất một đoạn đường đi qua một con phố phồn hoa, Vân Thiên Hà cũng giống như bao ngươi đi bộ trên đường, tuy hắn không thích náo nhiệt, nhưng lại thích quan sát nhân sinh muôn vẻ sắc thái, trên phố đủ mọi loại người muôn hình muôn vẻ, cũng có rất nhiều mới mẻ về cuộc sống mà hắn biết được trên đoạn đường này, điều nay làm cho hắn dần dung nhập vào thế giới này.
-"Cút ra, mau cút ra cho ta..."
Bỗng nhiên hàng loạt tiếng vó ngựa dồn dập phát ra lan tỏa một góc phố, cả góc phố náo loạn, gà bay chó chạy ,người đi đường ào át nép sang hai bên lề đường, ngay cả một số người là võ sĩ cũng lập tức tránh xa.
Nghe được tiếng người quát tháo, cảm thấy chút quen quen, Vân Thiên Hà quay đầu lại, thấy mấy người dang phi ngựa nước đại hường Đồ phủ đi tới, hai người đi đầu một thân trọng giáp, đầu đội nón xòe, lưng đeo cung tên, trang phục hoa lệ quý giá, độ tuổi thiếu niên. Phía sau còn có một thiếu nữ cưỡi bạch mã, dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt kiêu ngạo, mặc một bộ váy hồng, cuối cùng là mấy người quần áo giản dị theo sau cùng đích thực là người hầu, phải mang theo rất nhiều vật dụng, nhìn bộ dạng thì nhóm người này đang trở về sau một cuộc đi săn.
Nhưng mấy người này rất hung hăng càn quấy, giữa phố xa đông người, dám thúc ngữa phi nước đại, ai không tránh đường lập tức bị đánh ngã, dân tình mặc dù rất giận dữ nhưng cũng chăng ai dám nói gì, chỉ mau chóng tìm đường tránh xa.
Nhìn mấy người này Vân Thiên Hà cảm thấy rất quen, ngẫm nghĩ một hồi, hắn nhớ ra được hai người trong ba người này, một thiếu niên là Đồ Thiên Lạc con thứ của Đồ Chính Minh, cô gái đi sau kia chính là hòn ngọc quý của Đồ gia tên là Thiên Nhị, còn lại một thiếu niên hắn không có bất kỳ ấn tượng nào.
Ba người liên tục thúc ngựa, vừa lúc nhìn thấy chính xác là Vân Thiên Hà đang đứng trên đường, Đồ Thiên Nhị cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nàng mím mím đôi môi, nghĩ lại chuyện tình bị bỏng hơn nửa năm trước, mà phi ngựa có chút chậm lại. Mà lúc này Đồ Thiên Lạc lại hiện lên nụ cười âm hiểm, hai người liêc mắt nhìn nhau, không họp mà hiểu, lập tức thục ngựa đẩy nhanh tốc độ, nhào tới Vân Thiên Hà.
-"Cút ra, tên tiểu tạp chủng này !"
Đồ Thiên Lạc thấy Vân Thiên Hà vẫn một mực đứng giữa đường, tưởng rằng hắn quá sợ mà choáng váng đầu óc. Cất lên một tràng cười lớn, đúng lúc khoái mã xẹt qua, hung hăng quất roi xuống.