Võ Động Thiên Hà
Chương 116 : Lời mời thần bí
Ngày đăng: 21:34 20/04/20
"Có người hỏi nhập cổ?"
Vị tổng quản hý mắt có chút kinh ngạc quay đầu nhìn.
Thấy Vân Thiên Hà không giống như đang nói đùa, liền lộ vẻ mặt khó khăn, cười làm lành nói:
- Vị công tử này, bỉ nhân cũng không phải là lão bản cao nhất của Thịnh Tuyết Lâu này, đề nghị của ngươi ta không thể làm chủ được!
- Vậy đại lão bản của các ngươi là ai, có thể dẫn ta gặp mặt một chút? Vân Thiên Hà lại nói.
- Công tử, thực sự xin lỗi, đại lão bản của chúng ta không có mặt tại Kinh Thành, sợ rằng không tiện thông báo, vạn mong thứ lỗi!
- A, vậy quên đi!
Vân Thiên Hà chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hắn cũng không trông mong vào việc có thế nhìn thấy vị đại lão bản đứng sau màn Thịnh Tuyết Lâu này, ngay cả Tụ Hương Lâu kia để hắn tra xét lâu như vậy mà không có một chút đầu mối mang tính đột phá nào, huống chỉ là Thịnh Tuyết Lâu vừa mới khai trương ngày hôm nay.
- Công tử, làm vị khách quý đặc biệt ngày hôm nay, toàn bộ tiêu phí của ngươi tại Thịnh Tuyết Lâu đều miễn hết, dựa theo quy củ, Tô Tuyết tiểu thư sẽ không tiếp khách, bất quá ngươi là ngoại lệ, ngươi hiện tại không đi vào cùng với Tô Tuyết tiểu thư nâng cốc ngôn hoan, đàm văn luận võ, hưởng thụ một phen sao? Cơ hội này rất khó có được a!
Tổng quản cười tủm tỉm nói.
- Không có hứng thú!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt bỏ lại một câu nói, nhìn thấy mọi người dưới đài đã giải tán hết, thở ra một hơi dài, lúc này mới đi xuống đài, trong một đôi con mắt như phun lửa, nghênh ngang rời khỏi.
Tại Kinh Thành, những nơi ăn chơi phong nguyệt xác thực là một ngành kinh doanh đạt lợi nhuận kếch sù.
Nhưng Vân Thiên Hà biết, loại ngành kinh doanh lợi nhuận kếch sù như thế này, không phải cứ có tiền là mở được, còn phải có chỗ dựa vững chắc sau lưng và mối quan hệ nhân mạch lẫn buôn bán không lồ, những ngành buôn bán lợi nhuận cao nhất định có kẻ tranh nhau chảy máu đầu, nhất là một nơi tranh đoạt không ngớt như Kinh Thành.
- Xin mời!
Tổng quán tạo thủ thế mời, có vẻ rất cung kính, Vân Thiên Hà liền bước trước vào trong.
Nhà cửa được quét tước rất sạch sẽ, lúc tiến vào cửa lớn, là một khu vườn rộng, có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt theo làn gió thổi, làm tinh thần thấy sảng khoái, bên cạnh là vườn ươm, bên trong trồng một ít hoa thơm cỏ lạ, xung quanh đủ kiểu dáng cây cối, sắp xếp rất chỉnh tề.
Dọc theo con đường nhỏ giữa khu vườn, đi qua một cổng tò vò, thế nhưng khi Vân Thiên Hà bước tới gần cổng tò vò, liền cảm giác được có một ánh mắt ẩn chứa địch ý dày đặc tập trung lên xung quanh, đồng thời trong cổ họng còn phát sinh thanh âm ô ô, hiển nhiên đây không phải là con người, hẳn là một loại cầm thú canh cửa nào đó.
- Công, công, công tử, xin mời người tự đi vào, tiểu nhân không tiện, xin cáo lui trước...
Thời điểm tổng quản nói câu này, trán đổ đầy mồ hôi, hơn nữa thần sắc cũng có chút kinh hoảng sợ hãi, nhất là khi nhìn vào trong cổng tò vò, mang theo vẻ e ngại, lúc nói xong, giống như nhìn thấy quỷ, nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa biến mất không còn hình bóng, thực giống như có thứ gì đó nuốt hắn vậy.
Một con cầm thú mà thôi, lại dọa thành như vậy, Vân Thiên Hà không nhìn vị tổng quản chạy đi nhanh như chóp kia, liền xoay người tiếp tục cất bước.
Bất quá kỳ quái chính là, lúc vị tổng quản kia chạy đi, địch ý từ con cầm thú vừa rồi liền biến mất, hơn nữa hắn có thế cảm giác được, ngược lại có một cỗ khí tức vô cùng thân thiết xông về phía hắn, không khỏi có chút buồng bực, lẽ nào cầm thú này cùng với chính mình có phản ứng gì sao.
Nhưng vị tiểu thị nữ mỹ lệ kia lại chớp đôi mắt to nhìn Vân Thiên Hà, có vẻ mười phần hiếu kỳ, che miệng cười duyên vài tiếng, liền tự bước qua cổng.
Vân Thiên Hà vừa mới vào cổng, liền nhìn thấy được nơi phát ra cỗ khí tức địch ý vừa rồi, nơi này là một tiểu viện tương đối rộng rãi, dưới hàng cây hai bên trái phải con đường nhỏ, lúc này có một con báo toàn thân màu tuyết trắng da lông trên người loang lổ vài điểm đen, có vẻ rất uy vũ bất phàm, đang nằm úp sấp tại chỗ.
- Báo tinh thú?
Sau khi Vân Thiên Hà liếc mắt ngắm nhìn con báo màu tuyết trắng, trong lòng liền lập tức có phán đoán, hơi giật mình, bởi vì khi hắn quan sát con báo này, có thế cảm nhận rất rõ ràng trên người nó có một cỗ khí tức linh động rất giống so với Vân Tường, hiển nhiên cũng là một đầu tinh thú thượng đẳng.
Bất quá, ngay khi Vân Thiên Hà bước lên vài bước, con báo tuyết kia đột nhiên mở hai mắt ra, đôi con ngươi đen láy trong suốt như bảo thạch nhìn hắn vài lần, liền nhanh chóng đứng dậy, xông thẳng về phía Vân Thiên Hà.