Võ Động Thiên Hà

Chương 124 : Đại hội săn bắn

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Trở lại Đồ phủ Vân Thiên Hà liền trực tiếp đi tới phòng tiếp khách.



Thấy trong phòng tiếp khách có một vị trung niên nhân đang ngồi, người này mặt mũi vuông vắn, con mắt không lớn, mũi cao thẳng, nhãn thần thận trọng, khí chất nội liễm, ẩn mặc một bộ trang phục nông dân bình thường, Vân Thiên Hà vẫn chưa từng gặp qua.



Bất quá đảo mắt nhìn thấy bên cạnh trung niên nhân này có một vị thanh niên cũng mặc quần áo nông dân bình thường, mặt ngạch rộng, thân thể rắn chắc, nhìn thần tình có chút thật thà chất phác trong sáng. Vân Thiên Hà vừa thấy người này, trong lòng lập tức nhớ ra. Người nảy chính là thanh niên tại thời điểm chính mình còn ở Lợi Châu, khi đi săn bắn dã ngoại trở về gặp trên đường cầu xin hẳn giúp đỡ truyền tin, gọi là La Gia Anh.



La Gia Anh nhìn thay Vân Thiên Hà tiến vào trong phòng, liền lập tức cùng với trung niên nhân kia đứng lên, cười cười hành lễ:



-Thảo dân ra mắt Đồ thiếu gia.



-Hai vị không cần khách khí!



Vân Thiên Hà đáp lại, liền hỏi lý do hai người tới đây.



La Gia Anh giới thiệu vị trung niên nhân bên cạnh, là đường huynh của hắn, tên là La Gia Chính, hai người chuyển từ Lợi Châu tới đây, La Gia Chính sau khi Vân Thiên Hà mời ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa tới.



Vân Thiên Hà tiếp nhận thư tín, lập tức mở ra nhìn một chút, thấy là Đồ Chính Minh viết, trong thư có nhắc tới chuyện Giang thị bí mật gửi hơn mười chiến sĩ Hắc Sát bí mật vào Kinh, còn nhắc tới quan hệ giữa La gia trang và Thần Binh Phường, muốn hắn mật thiết lưu ý hướng đi Thiên Phong Hào trong kinh, gần nhất Thiên Phong Hào tại phương bắc có một số dị động, rất có thể liên quan tới cục diện biến hóa trong Kinh Thành.



Đồng thời trong thư còn nhắc tới, để Đồ Suất nghĩ biện pháp bố trí La Gia Anh tiến vào Binh Khí Giám, cũng nói rõ người này có thể tín nhiệm, mặt khác phái mười hai chiến sĩ Thiên Đồ, hộ tống sáu đệ tử La gia trang vào kinh, sáu gã đệ tử La gia trang này đều do hắn tự do điều phối, bọn họ có thể phụ trách các công việc chế tạo vũ khí cho chiến sĩ Thiên Đồ sử dụng, cũng rất đáng tín nhiệm.



Xem hết phong thư này, Vân Thiên Hà cẩn thận lĩnh hội hàm nghĩa trong đó, rồi vận công phá hủy bức thư, nghĩ thầm thực sự rất đúng lúc, vũ khí doanh trong tổ chức Viêm Hoàng hiện đang khuyết thiếu nhân thủ, hiện tại người của La gia trang đã tới đây rồi, vừa lúc có thể bổ xung vào chỗ trống này.



Vì vậy liền quay đầu nói với La Gia Chính:
Đối với Giang Ngọc Tề này, Vân Thiên Hà thủy chung bảo trì thái độ tập trung cảnh giác, cũng đủ tôn trọng đối với hắn, người này xác thực là một nhân vật nguy hiểm, một đối thủ đáng giá.



Bất quá lúc Giang Ngọc Tề nhìn về phía vân Thiên Hà, trong lòng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện coi người này là đối thủ lớn nhất của chính mình trong tương lai, mà kinh ngạc là vì hắn quan sát như thế nào cùng không nhìn thấu được người này, thực sự giống như xung quanh người này, tất cả các góc cạnh đều đã bị mài nhẵn, mà bên ngoài còn bao phủ thêm một tầng sương mù dày đặc, từ chỗ hắn thủy chung không tìm ra được cái gì, rất khó đoán định. Đây chính là người con vợ lẽ Bắc Hầu Phủ ủy khuất tám năm tại Lợi Châu, oán khí tận trời sao?



"Xem ra, ta phải một lần nữa phân tính thật kỹ tiểu tử này, chỉ tiếc không có thời gian để bước thêm một bước lý giải thật sâu đối với người này, bất quá phải nhắc gia gia đề phòng mới được."



Trong lòng Giang Ngọc Tề âm thầm nghĩ.



Ngắm Giang Ngọc Tề vài lần, cuối cùng Vân Thiên Hà dõi tầm mất nhìn sang phía kẻ vừa mới lần đầu tiên gặp chính mình đã phóng ra sát khí.



Xác thực mà nói đây là một vị nữ hài tử, chỉ là mặc trang phục nam tử, tuy rằng thanh lệ thoát tục, thể nhưng khí chất băng lãnh giống như một tòa băng sơn vạn năm không tan, cự tuyệt người bên ngoài nghìn dặm.



Nữ hài tử này đứng phía sau Tiêu Dũng Tuấn, cúi đầu, có vẻ rất trầm tĩnh, tĩnh đến mức hầu như làm cho người khác không cảm nhận thấy sự tồn tại của nàng, chỉ cảm thấy giống như một ngọn núi băng bên cạnh.



Có thể là chú ý tới Vân Thiên Hà đang quan sát nàng, nữ tử này mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lần thứ hai phóng ra một đạo hàn quang lạnh thấu xương, phảng phất như có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn người khác, mang theo một cỗ sát khí sắc bén.



Chỉ là ngay cả tinh hàn chi khí Vân Thiên Hà còn có thể chịu đựng được, huống chi là nhãn thần băng lãnh của nữ tử này, vẫn như cứ đạm nhiên bình tĩnh đánh giá nàng, trong lòng cũng thầm suy tư, nữ hài tử này hình như chính mình chưa hề đắc tội qua, thế nào vừa mới nhìn thấy chính mình đã sát khi đằng đằng, hình như chính mình từng khi nhục nàng vậy, lẽ nào có liên quan tới lão đầu gọi là Lâm Cận Hiên kia hay sao?



Mà đúng lúc này, cửa lớn hoàng cung mở rộng, tất cả mọi người tụ tập bên ngoài nhất thời rối loạn, dừng nói chuyện phiếm lại, mọi người đều nhanh chóng đi tới vị trí của chính mình, chuẩn bị nghênh tiếp hoàng thượng. T



Chỉ thấy một đội ngũ cấm quân kỵ binh, khí thế oai hùng uy vũ, bước tiến chỉnh tề từ trong hoàng cung đi ra, phía sau chính là đội quân bộ, tại đội nhân mã kéo dài tới nửa đường tới chỗ quần thần tụ họp, lúc này mới nhìn thấy một vị lão nhân cưỡi Xích Nhã Mã màu trắng, mặc hoàng bào đi săn, sau lưng là áo choàng cửu long, niên kỷ ước chừng lục tuần, thần sắc uy nghiêm, chậm rãi theo đội ngũ bước đi, người này chính là hoàng đế Đại Đường Quốc.