Võ Động Thiên Hà
Chương 128 : Chém giết
Ngày đăng: 21:34 20/04/20
Xích Nhã Mã của An Bình công chúa bị Vân Thiên Hà kéo cương giữ lại, tiện tay bẻ một cành cây bên cạnh, hung hăng đâm mạnh vào một huyệt đạo phía sau mông, Xích Nhã Mã liền lập tức hí lên đau đớn, mạnh mẽ cất có cuồn cuộn xông về phía bầy sói trước mặt.
Bầy sói nhìn thấy con mồi chạy tới gần, lập tức càng trở nên hung tàn. Lúc này Xích Nhã Mã chảy đầy máu sau mông hướng về một phía chạy mấy trăm trượng, bầy sói ngửi được mùi máu, càng giống như nổi cơn điên nhào tới Xích Nhã Mã, chỉ trong thời gian hơn mười lần hô hấp, Xích Nhã Mã đã thành công dẫn đi sự chú ý của đại bộ phần bầy sói, nhanh chóng bị đàn sói vây quanh cắn xé, thân lại trúng kịch độc, ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhìn thấy bầy sói bị Xích Nhã Mã dẫn sự chú ý, điên cuồng cắn xé con mồi, lộ ra một chỗ hổng, chớp thời cơ này, Đường Linh Vũ áp sát lưng ngựa, hét lớn một tiếng, liền mang theo An Bình công chúa lao về phía lỗ hổng vừa mới xuất hiện, mà nhị hoàng tử và Tiêu Dũng Tuấn theo phía sau đều lấy cung tiễn ra, bắn chết liền mấy con độc nha lang cản đường.
Vân Thiên Hà phân tích tình huống hiện tại, có thể nói đối với bọn họ vó cùng bất lợi, độc nha lang này có kịch độc trên thân, bị cắn một phát nhất định gặp phiền toái lớn. Vì vậy hẳn liền đưa tay từ một cây đại thụ bên cạnh kéo mạnh một mảnh vỏ cây lớn, nhanh chóng dùng máu viết lên đó mấy chữ, sau đó tìm một chỗ có cây cối nhổ che chắn như không quá rậm rập, đưa tay đánh một thủ thế sau đó hết lớn một tiếng, vận hết khí lực, ném mạnh khối vỏ cây này lên ngọn cây giữa không trung.
Chỉ thấy Vân Tường lao xuống cực nhanh, rất chuẩn xác dùng ưng trảo tiếp nhận khối vỏ cây, tại không trung xoay vài vòng, thay được thủ thế động tác của Vân Thiên Hà, kêu lên một tiếng rồi bay vút lên trời cao, rất nhanh đã biến thành một điểm đen nho nhỏ!
Trong khu vực săn bắn, Túc Tĩnh Vương và hoàng đế cùng đi với nhau, ngay tại cánh đồng bát ngát săn bắn một ít con mồi, mỗi người đều có thu hoạch tương đối phong phú, đang chuẩn bị trở về, hoàng đế vui vẻ, sai người lột da con mồi chuẩn bị nấu nướng, cũng ở bên ngoài nồi lên một đống lửa lớn, chuẩn bị chờ các hài nhi đi săn trở về mở cuộc yến hội nướng thịt thú săn.
Mà ngày lúc trở về chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy một con chim ưng bay tròn trên cao, lướt không mà đến, không khỏi khen ngợi.
- Một đầu chim ưng thực thần tuấn hùng tráng, người đâu, mang cung tiễn tới!
- Hoàng thượng chậm đã!
Đúng lúc này, Tuyết Ông Tiên Sinh cấp tốc chạy tới ngăn cản. Hoàng để không giải thích được nói:
- Tuyết Ông Tiên Sinh vì sao lại ngăn cản, lẽ nào chim ưng này là ai đó nuôi sao?
- Khởi bẩm hoàng thượng, chim ưng như vậy, Trường Nhạc tiểu vương gia có nuôi một con, mặt khác tôn nhi Thiên Hà của Đồ Suất cùng có nuôi một con, thần quan sát đầu chim ưng này không tầm thường, hẳn chính là chim ưng mà hài tử Thiên Hà kia nuôi!
Hoàng đế nghe nói, cười cười:
- Vậy thì thôi đi, nhỡ khi trầm bắn bị thương con chim ưng này, tiểu tử đó lại đến bắt đền, di, chim ưng này thế nào...
Tiêu Dũng Tuấn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ ngưng thần chuyên chú đánh chết độc nha lang tiến công lên.
Sau khi tốc bộ của bọn họ thả chậm lại, Vân Thiên Hà đảo mắt thấy Đường Linh Vũ mang theo tiểu công chúa dưới sự yểm hộ của nhị hoàng tử đã thoát khỏi vòng tròn bao vây công kích của bầy sói, mà nhị hoàng tử đột nhiên quay đầu đầu ngựa trở lại, đồng thời rút bội kiếm bên hông chém giết độc lang, hấp dẫn một bộ phận độc lang, để hai người Đường Linh Vũ thuận lợi chạy trốn, nhưng làm đại hoàng tử tức giận tới mức chửi ầm lên:
- Ngươi, một tên ngu xuẩn, nếu đã chạy trốn được còn trở lại làm gì?
- Hoàng huynh, ngày thường người khác nói đệ nhu nhược vô năng đệ đều không quan tâm, thế nhưng huynh và ta cùng một mẹ, lúc này đệ làm sao có thể nhìn huynh thân hãm trong bầy sói mà chính mình chạy trốn, để huynh đệ cùng đại ca chém giết một hồi thật thống khoái, ngay cả đánh mất tính mệnh cũng không hối hận!
Vừa nói, nhị hoàng tử đã giục ngựa tới rồi, chạy tới vị trí lỗ hổng độc lang liên tiếp đánh lén, bốn người vừa lúc tạo thành vòng tròn, nhưng cùng bị bầy sói vây quanh, áp lực càng lúc càng lớn.
Đại hoàng tử liếc mất nhìn nhị hoàng tử, khóe mắt có hơi chút ươn ướt, mắt thấy ngựa của chính mình đã bị bầy lang cắn xé khắp người đầy thương thế, đã có chút không chống đỡ nói, liền trước một bước nhảy xuống ngựa, sau đó đâm một kiếm, ngựa lập tức hí lên một tiếng, cất vó chạy vào vào đàn sói, bị độc lang phía sau vây quanh cắn xé.
Sau đó nhị hoàng tử và Tiêu Dũng Tuấn cùng lần lượt dưới tình thế độc lang vây công, ngựa thụ thương trúng độc, đành phải hy sinh ngựa, để ngựa chạy ngược lại cản bước tiến bầy sói trong chốc lát, có thêm chút thời gian hòa hoãn, lui sang một bên tìm kiếm chỗ che chắn.
Mà Vân Thiên Hà tại giờ khắc này cùng do dự rồi, đối mặt với bầy sói, hắn cực kỳ luyến tiếc Vân Bôn cử như vậy táng thân miệng sói, ngựa của những người khác đều không hiểu bảo hộ chính mình, thế nhưng Vân Bôn rất thông minh, nó sẽ dùng bốn vó công kích độc lang xông tới bảo vệ chính mình, cộng thêm Vân Thiên Hà tận lực bảo hộ, vẫn chưa bị thụ thương, mà lúc đàn sói vây công, Vân Bôn không có khả năng không bị tồn thương.
Cắn chặt răng, quyết định đề Vân Bôn đào tẩu trước, cho dù chịu thương thế, chỉ cần chạy về phủ, Sử Trường Đức có thể chữa trị thỏa đáng, vẫn còn có cơ hội sống sót, vì vậy xuống ngựa, dùng phương thức thói quen trấn an Vân Bôn, sau đó vỗ vỗ mặt ngựa hét lớn một tiếng:
-Đi!
Thế nhưng lúc này Vân Bôn sống chết không chịu chạy đi, cho dù Vân Thiên Hà có xua đuổi như thế nào thì cũng không chịu bỏ đi, không ngừng dùng mặt ngựa cọ cọ vào hắn, trong mắt ngựa mang theo nét không muốn nồng đậm, không ngừng phun khí phì phì trong mũi.
Vân Bôn không chịu đi, xem ra biết được chủ nhân gặp lúc nguy cơ, khóe mắt Vân Thiên Hà có chút ướt át, mắt thấy một đầu độc lang lao tới Vân Bôn, liền phẫn nộ vung kiếm giết tới, chém đầu độc lang này thành hai nửa, lần thứ hai vỗ vỗ Vân Bôn, hai con mắt đõ bừng cấp bách quát:
- Ngươi tại đây chỉ là trói buộc, chờ ta bên ngoài bìa rừng!