Võ Động Thiên Hà

Chương 165 : Mời chào

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Đại hoàng tử có cách đối nhân xử thế ngay thẳng, tính cách hảo sảng, rộng lượng, hơn nữa thiện nghệ dụng binh, trải qua chiến tranh ma luyện, mơ hồ có một loại khí chất của đương kim đế hoàng.



Thế nhưng tam hoàng tử thì tâm cơ thâm trầm, hành sự cực kỳ cẩn mật. Tuy rằng kiệm lời lại rất ít giao tiếp cùng người nhưng về mặt tâm trí lại không hề thấp chút nào.



Bất quá Vân Thiên Hà đối với vị tam hoàng tử vốn thâm trầm này cùng không có gì là hảo cảm, bởi vì hạng người như thế này chính là loại người nham hiểm, khẩu phật tâm xà, giao tiếp với người như vậy lúc nào cũng phải cảnh giác hắn có thể đang tính toán chính ngươi hay không, tóm lại luôn có một loại cảm giác lo sợ bị người đâm sau lưng.



Thấy tràng diện giấu giấu diếm diếm như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà thực không nổi lên một chút hứng thú đến Quốc Công Phủ gặp người này, bất quá Đái Kiều Liễn đã gửi thiệp mời, dù có muốn hay không cùng phải đi một chút.



Nhưng muốn đi, Vân Thiên Hà quyết định phải dương cờ gióng trống mà đi, vì vậy liền trở về Linh Thiên Các thay vào bộ công phục huân tước, dẫn theo ba người Sử Trường Đức và Đồ Thất, Đồ Bát, còn có bốn gã thị vệ nghênh ngang từ đại môn Bắc Hầu Phủ thẳng đường cái rêu rao khắp nơi đi tới Quốc Công Phủ.



Bắc Hầu Phủ kỳ thực cũng không cách xa mấy Quốc Công Phủ, chỉ qua một góc đường là tới, nhưng Vân Thiên Hà lại lượn qua lượn lại chừng nửa ngày thời gian mới chầm chậm đi tới Quốc Công Phủ.



Quản gia Quốc Công Phủ sớm đã đứng ở trước cửa tiếp đón, dài cổ đợi cả buổi mới thấy Vân Thiên Hà đang nghênh ngang như sợ người khác không biết hắn muốn tới, thời gian đã quá trễ, hơn nữa qua đường gặp người trong phủ các đại thần khác, dù nhận thức hay không đều gãi đầu chào hỏi bắt chuyện một phen.



Quản gia thấy một màn như vậy, trong lòng chỉ biết cười khổ, vị tiểu tước gia Bắc Hầu Phủ này không biết là cố ý khoe khoang hay có mục đích gì khác, nhưng người cuối cùng cũng đã tới rồi, quản gia tự nhiên tươi cười, nhiệt tình nghênh tiếp mọi người vào phủ.



Đái Kiều Liễn hiện tại chỉ là một nam tước, chỉ có thể chờ Vinh Quốc Công qua đời mới có thể thế tập tước vị, nhưng rất nhiều người muốn nhờ cậy đều xưng hắn là công gia, như vậy tước vị so với tiểu huân tước của Vân Thiên Hà còn muốn cao hơn, án theo lễ là không cần ra nghênh đón bởi vậy mới đúng chờ tại chính sảnh.



Thế nhưng đợi nửa canh giờ cũng không thấy người đến, đang buồn bực muốn tìm quản gia lần nữa tới Bắc Hầu Phủ xem sao, kết quả lại thấy quản gia dẫn Vân Thiên Hà đang đi vào sân, lúc này thần sắc thả lỏng, ra cửa chắp tay nói:



- Thiên Hà huynh đệ rốt cuộc đã tới, mạo muội mời, mong được thứ lỗi!



Vân Thiên Hà dẫn theo Sử Trường Đức vào, vừa nghe vậy cùng chắp tay nói:



- Khiến tiểu công gia đợi lâu, thực sự xấu hổ!



Nói xong, Vân Thiên Hà để Sử Trường Đức đưa hộp quà trên tay cho quản gia bên người Đái Kiều Liễn, nói:



- Tới vội vàng, cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gì, chỉ có một ít đặc sản, mong tiểu công gia vui lòng nhận cho!



Đái Kiều Liễn liếc mắt nhìn hộp quà, thấy đóng gói mười phần tinh mỹ, xem ra rất sang quý, vì vậy trên mặt lập tức lộ dáng tươi cười, nói:



- Thiên Hà huynh đệ hà tất phải khách khí như vậy, mời!




Tam hoàng tử lại đột nhiên nói:



- Người này nếu như có thể mượn sức sẽ không tiếc giá cả mời chào, còn nếu như không thể cũng sẽ không cho người khác mời chào đi, người sắp tới phải mật thiết chú ý hành tung của hắn một chút, nếu hắn rời phủ hoặc là người nào lui tới, làm chuyện gì đều phải đúng lúc hồi báo cho ta, nếu có việc bất lợi với ta dù không thể cũng phải chèn ép một chút.



Nói xong, tam hoàng tử mang theo thần tình suy tư, chấp tay sau lưng rời khỏi.



Đái Kiều Liễn đứng ở trước sân, con mắt gắt gao nhìn lên bia tâm, trong lòng vô cùng tức giận, lại có chút không cam lòng, nghĩ thầm người này dựa vào cái gì lại có thể khiến nhiều người ưu ái hẳn đến vậy, mỗi người đều chú tâm mời mọc hắn, cư nhiên ngay cả hoàng tử cùng muốn bái làm thầy, mà chính mình lại chỉ như một tên chạy việc, một tiểu nhân vật bảo đến phải đến, bảo làm gì phải làm đó.



Lúc này, thần sắc quản gia hơi có chút cổ quái chạy tới, hướng Đái Kiều Liên nói:



- Thiếu gia, lễ vật tiểu tử kia đưa tới cư nhiên chỉ là mấy củ khoai lang có hình dáng rất tinh mỹ!



- Ngươi nói cái gì?



Đái Kiều Liễn vừa nghe, nhất thời sắc mặt muốn tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Tiểu tử này khi Đái Kiều Liễn ta là ai, dám đưa mấy củ khoai lang nát vụn tới tặng ta sao?



- Thiếu gia, mấy củ khoai lang này xử lý như thế nào?



Quản gia cũng là một mặt phiền muộn, nghĩ không ra tiểu tử Bắc Hầu Phủ kia lại là tên keo kiệt đến vậy, như thế này quả thực là không để tiểu công gia vào mắt.



Đái Kiều Liễn sắp bị chọc tức tới mức máu huyết sôi trào, mắng to quát:



- Vứt hết cho chó ăn!



- Thiếu gia, chó không ăn khoai lang!



- Vậy vứt cho lợn ăn đi!



- Thiếu gia, chúng ta không nuôi lợn!