Võ Động Thiên Hà
Chương 182 : Tai họa ngầm
Ngày đăng: 21:34 20/04/20
Mùa đông giá lạnh, hoa tuyết bay đầy trời, từng cơn gió rét cuốn theo mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, trong tiểu trấn thỉnh thoảng vẫn thấy vang lên những thanh âm khóc nức nở, kết hợp với những tiếng gió lạnh gào rít, phảng phất như điệu khúc gào thét của vong linh địa ngục.
Tại một chỗ hoang vắng bên ngoài Vọng Kinh Trấn, mấy cố thi thể tĩnh mịch cứng ngắc nằm trên mặt đất đã hoàn toàn bị tuyết trắng phủ lấp.
Máu đã đọng lại cũng bị hoa tuyết phủ lấp toàn bộ.
Kể cả những vết tích tranh đấu nơi đây cũng bị trận tuyết rơi liên tục này che kín.
Lúc này, xa xa trên quan đạo đang có mấy người cưỡi ngựa tốc hành, trong hoa tuyết bọn họ thật giống như những mũi tên nhọn đang bay, nhắm thẳng hướng Vọng Kinh Trấn băng băng chạy tới.
Khi đến gần khu dân cư, lúc này đoàn người cũng phát hiện mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất bị tuyết phủ kín, cùng với đó còn có một vài thân thể bị bạo tung, chỉ còn lại mấy phần chân tay gãy đoạn rời rạc.
Không!
Một tiếng thét vô cùng bi thống, đánh vỡ đi sự cô tịch của cả một vùng tuyết địa hoang vắng khiến cho khung cảnh nơi đây càng nhuốm màu tang thương.
Đứng phía trước, giữa đoàn người là một vị nữ tử mặc áo choàng tránh tuyết mao nhung, đỉnh đầu đội tuyết cừu miên mạo, dáng vẻ thanh nhã, lúc này thần tình vô cùng đau thương, nước mắt lăn dài trên mặt.
Nàng vừa kêu lên một tiếng thê lương rồi như điên dại nhào tới trước một cụ thi thể đã bị tuyết rơi phủ kín, xóa đi hoa tuyết trên người thi thể, cuối cùng thấy được một khuôn mặt cứng nhắc quen thuộc, không nhịn được ôm lấy thi thể, khóc rống lên:
- Ngọc Thiên, đệ đệ, là kẻ nào đã hại chết ngươi?
Lúc này, bên trong đoàn người ngựa có một vị thanh niên mặc áo xanh, đầu đội miên mạo, sắc mặt cực độ âm trầm bi thống dắt ngựa tới.
Hắn quét mắt khắp nơi chung quanh rồi xuống ngựa, quát hỏi mấy người điều tra:
- Có tra được bất kỳ đầu mối nào còn sót lại không?
Một vị trung niên nhân khí chất có phần nội niễm trầm ổn lúc này sắc mặt hơi tái nhợt đi tới nói:
Mà loại thiên phú mới thức tỉnh này bọn họ căn bản không có khả năng khống chế, bình thường trong tình huống không cẩn thận rất dễ gây tác hại với những thiếu niên tộc khác dẫn tới một vài xung đột nhỏ, đây cũng là một vấn đề cần phải mau chóng giải quyết.
Cuối cùng, Lục Vô Yên có nhắc tới hắn đã nhận được tất cả vật tư cần thiết cung cấp cho Sát Thủ doanh, cũng từ trong mỗi tộc tuyển một vị lão nhân tới khống chế rồi vận dụng biến hóa thiên phú chủng tộc cho tộc nhân mình.
Nhưng duy nhất chỉ có Huyễn Vụ Tộc, nội bộ bọn họ tựa hồ xảy ra một chút chia rẽ, hắn mấy lần cử người đi đề bị cự tuyệt ngoài cửa, không có cách nào mời được một người thích hợp tới chỉ dẫn thiên phú chủng tộc cho những thiếu niên này, mong muốn Vân Thiên Hà liên hệ với thiếu tộc trưởng Huyễn Vụ Tộc, từ đó sớm một chút, tranh thủ giải quyết vấn đề này.
Sau khi đọc xong toàn bộ tín thư, Vân Thiên Hà liền dùng một tay bóp nát, nắm tay thật chặt, rất nhanh tín thư bốc khói xanh hóa thành tro tàn, lúc này mới buông tay ra, quay sang Sử Trường Đức vẫn đứng yên một bên nói:
- A Lai, đi tìm Đồ Lục, lập tức nói người Tình Báo doanh liên hệ Tô Tuyết, ta có một việc trọng yếu đêm nay cần gặp nàng, thuận tiện nói Đồ Thất và Đồ Bát chuẩn bị một chút cả người ngựa thật tốt, đêm nay ta sẽ xuất môn!
Sử Trường Đức vừa quan sát thần sắc Vân Thiên Hà, chỉ biết sự tình có chút cấp bách vì vậy cũng không dám chậm trễ, một đường nhanh bước đi.
Vân Thiên Hà không vào nhà, trực tiếp thẳng hướng chủ viện đi tới.
Đi tới chủ viện, thấy Đồ Nguyên Khánh ngồi trước bàn, vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng lại quay sang bầu rượu đặt trên bàn nhắm hai mắt, sau đó trộm liếc lão thái thái một chút, Vân Thiên Hà không khỏi cười trộm, nghĩ không ra vị lão soái này lại sợ vợ đến như vậy.
Nhìn thấy Vân Thiên hà tiến đến, Đồ Suất tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức kêu lên:
- Thiên Hà, mau tới đây, chuyện lần trước vẫn không có cơ hội chúc mừng, đêm nay cháu uống với ta vài chén!
Vân Thiên Hà cười cười, lại gần nhỏ giọng nói vài câu bên tai Đồ Suất.
- Cái gì, đã chết?
Đồ Suất nghe nói vậy lấy làm kinh hãi, lúc này lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cười ha hả nói:
- Thống khoái, đã như vậy hẳn phải uống vài chén chúc mừng một phen rồi!