Võ Động Thiên Hà

Chương 206 : Mượn đao

Ngày đăng: 21:35 20/04/20




Vân Thiên Hà đi qua đi lại trong phòng, trong đầu suy nghĩ, thôi diễn, hồi tưởng lại mọi chuyện. Nếu chuyện tình của tam hoàng tử đã bị lộ như vậy thì Túc Dao cũng khó có thể tránh được liên quan, có nên cứu hay không đây?



Nếu như không cứu thì sẽ làm tộc nhân huyễn vụ tộc cảm thấy nguội lạnh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến Viêm Hoàng, đối vối việc phát triển của Viêm Hoàng cực kỳ bất lợi.



Nếu như cứu nàng thì tổ chức tình báo của Túc Dao đã để lộ như vậy chỉ có thể bỏ qua cơ cấu này, hơn nữa còn phải tìm một người gánh chịu mọi hậu quả thay thế Túc Dao, như vậy mới có thể cứu được Túc Dao, giúp nàng thoát khỏi liên quan.



Nhưng kinh thành sẽ không có nơi cho nàng đặt chân nữa, chỉ có thể đi đến phía Nam phát triển kinh doanh và tổ chức tình báo cho Viêm Hoàng. Vấn đề cuối cùng là làm thế nào để cho nàng có thể hoàn toàn quên đi nỗi nhớ nhà.



Nghĩ đến đây Vân Thiên Hà đột nhiên cảm thấy tuy nữ nhân này có chút quá cố chấp nhưng dù sao vẫn là một người thông minh, tháo vát, mình đang cần một nhân tài như vậy.



Ra khỏi Linh Thiên Các đang muốn đi ra ngoài thì nha hoàn Xuân Hương đi đến nói:



- Thiếu gia có một vị lão nhân họ Dư muốn gặp ngài, đang đợi trong phòng khách.



- Ta biết rồi.



Vân Thiên Hà trả lời rồi đi đến phòng khách.



Dư Khánh đang ngồi trong phòng khách dùng trà, thấy Vân Thiên Hà đi đến liền đứng dậy nói thẳng:



- Tiểu tử, lần này lão hủ đến là muốn hỏi ngươi. Đối với việc giao thư cho đại điện hạ ngươi có làm ra bố trí nào không?



Vân Thiên Hà biết mục đích đến đây của Dư Khánh nên liền nói:



- Dư công công, đại hoàng tử đã giao thư cho hoàng thượng, nói vậy hoàng thượng cũng đã có hành động. Tuy nhiên thời điểm phong thư này đến tay ta người đưa thư đã bị theo dõi. Mặc dù ta không thể nào xác định được đối phương có đề phòng hay không nhưng nếu hoàng thượng hành động sợ rằng tỷ lệ thất bại là khá cao.



- Nga, vậy ngươi có kế hoạnh gì?



Dư công công nghe vậy trong lòng lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ quả nhiên việc hoàng thượng phái mình đến gặp tiểu tử này là rất đúng.



Vân Thiên Hà nói:



- Ta đã thả ra mồi câu, như vậy có thể hấp dẫn con cá lớn chú ý. Hoàng thượng có thể phái người trên danh nghĩa đuổi bắt hung phạm trong thành. Nhưng những cứ điểm ngoài thành chúng ta không chiếm được tiên cơ. Tuy nhiên ta cũng có một đề nghị mong rằng Dư công công có thể chuyển đến hoàng thượng.




- Điện hạ, thành Tây và thành Bắc đã được chứng thự. Những tư liệu kia đều đúng không cần nghi ngờ. Người của chúng ta dựa theo khẩu lệnh đã được an bài tiến vào.



Tam hoàng tử nghe nói liền mừng rỡ trong lòng, hỏi lại:



- Thành Nam và thành Đông thì thế nào?



- Tạm thời còn chưa có tin tức truyền về.



Đang nghe thủ hạ báo cáo thì lại có một gã thủ hạ khác tiến vào:



- Điện hạ, người của chúng ta theo dõi cô gái kia đã truyền đến tin tức. Sau khi ra ngoài, cô gái kia lập tức đi đến Bắc Hầu Phủ.



- Ngươi nói gì?



Tam hoàng tử kinh hãi, vỗ án đứng lên, lộ ra thần sắc bối rối:



- Bắc Hầu Phủ có động tĩnh gì không?



Tên thuộc hạ kia trả lới:



- Điện hạ, tình huống có chút không ổn, lúc đó đại điện hạ đang ở Bắc Hầu Phủ. Cô gái kia vừa vào phủ không lâu đạo điện hạ đã vội vã hồi cung. Mà sau khi đến Bắc Hầu Phủ cô gái liền đến gặp người Tập Dũng Bang.



- Nguy rồi.



Lúc này sắc mặt tam hoàng tử trở nên trắng bệch, môi không ngừng run rẩy thất thanh nói:



- Tại sao hoàng huynh sớm không ở muộn không ở lại ở Bắc Hầu Phủ ngay lúc đó? Tại sao lại như vậy?



Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lúc này khuôn mặt tam hoàng tử đã trở nên vặn vẹo biến thành màu xám ngoét. Lập tức đi nhanh đến nơi giam lòng Túc Dao, thấy gương mặt đỏ ứng, lộ ra vẻ xuân tình không khỏi nuốt khan mấy ái, tim đập nhanh hơn. Tam hoàng tử cố lấy lại bình tĩnh tức giận nói:



- Nói, nàng sai người đưa tin đến Bắc Hầu Phủ, trong thư nói cái gì. Nếu không nói tất cả người trong đại sảnh hôm nay đều phải chết.