Võ Động Thiên Hà
Chương 20 : Khách đến từ kinh thành
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
-"Lão gia có sứ giả đại nhân mang thánh chỉ từ kinh thành tới, mời các lão gia nghênh đón !"
Nghe được có sứ giả mang thánh chỉ đến, mọi người sợ hãi một trận.
Đồ Nguyên Khánh chân máy nhíu lại, sinh lòng nghi ngờ, lần này hắn từ Bắc cương trở về, đúng dịp được nghỉ, hắn mới trở về quê hương chưa được hai tháng thì thánh chỉ tới, chuyện này là là thế nào ?
Nhưng bất kể là thế nào, Thánh chỉ tới không được tiếp đón chậm trễ, cho nên tất cả mọi người đều bước nhanh ra khỏi Đồ võ đường.
Cửa Đồ phủ, Nguyên soái phu nhân mang theo mọi người liên quan chuẩn bị mọi thứ.
Cách đó không xa đỗ hai cỗ xe ngựa cao ngất xa hoa vô cùng, trước cỗ xe ngựa một vị quan đầu đội mũ quan màu đen, mặt tái nhợt, mặc cẩm bào ,nhìn qua đã biết là thái giám, một tay cầm phất trần còn một tay đang nâng một cái hộp gấm, vẻ mặt nghiêm nghị đang đứng đó chờ chực.,
Đứng sau tên thái giám có tám tên thắt lưng đeo trường kiếm, người mặc tinh giáp, toàn thân nội liễm, nhưng cứng răn như đá, khuân mặt uy nghiêm ẩn hàm sát khí, mấy tên hộ vệ này toàn bộ đều có nhiệm vụ bảo vệ vị Trịnh công công này.
Đồ Nguyên Khánh mang theo đoàn người đi tới cửa, cùng với Đồ Nguyên Tán không tự chủ cùng cau mày nhìn về phía xe ngựa xa hoa phía trước.
Đồ Nguyên Khánh quay mặt sang nhìn thấy vị thái giám, khuôn mặt giảm đi vài phần căng thẳng, nở nụ cười nói:
-"Nguyên lai là Trịnh công công đại giá quang lâm Lợi Châu, bổn hầu thật thụ sủng nhược khinh !"
-"Hầu gia đã lâu không gặp mặt, ngài vẫn khỏe chứ ?"
Trịnh công công hướng Đồ Nguyên Khánh gật đầu mỉm cười, ngay sau đó thanh âm nghiêm nghị cất lên:
-"Hoàng đế ý chỉ, Trấn Bắc hầu, Đại nguyên soái Đồ Nguyên Khánh tiếp chỉ! "
Đồ Nguyên Khánh nghe xong nét mặt nghiêm nghị, lập tức quỳ xuống, theo sau hắn tất cả người của Đồ gia rối rít quỳ xuống theo, tiếp chỉ.
Vân Thiên Hà đi tới thế giới này lần đâu tiên nghe đên thánh chỉ của hoàng thượng, trong lòng rất tò mò, đây chính là mệnh lệnh tối cao của một vị vua giống như thời đại phong kiến kiếp trước, nhưng hắn cảm thấy rất khó chịu đó là phải quỳ trước mặt tên thái giám này, luật lệ này không khác gì các triều đại của vua chúa Trung Quốc.
-"Hà nhi, gia gia của ngươi sáng mai sẽ phải khởi hành trở về kinh, muốn mang mẹ của ngươi một trở về kinh cùng phụ thân ngươi gặp mặt, để cho ta đến đây báo cho các ngươi một tiếng, tốt cho các ngươi có thời gian chuẩn bị! "
-"Trở lại kinh thành? "
Vân Thiên Hà nhíu mày, nghĩ tới kinh thành trong phủ Nguyên Soái, người ban đầu hãm hại mẹ con bọn họ, Vân nương trở về có bị ả ta tiếp tục hãm hại hay không.
Tựa hồ là đoán được tâm tư củaVân Thiên Hà, Đồ Chính Minh nghiêm mặt nói:
-"Thiên Hà, mặc dù ban đầu chủ phụ đối với mẹ con các ngươi trong lòng còn có ghen độc, đối đãi cay nghiệt, nhưng hôm nay chuyện đã qua nhiều năm, nàng đang mắc bênh nặng cũng đã hối hận, cũng có tâm hối cải sai lầm năm đó, muốn nói lời xin lỗi trước mặt mẹ ngươi, ngươi không cần phải lo lắng, hết thảy sẽ bà nội của ngươi lo ! "
Nghe đến những lời này, Vân Thiên Hà hiểu được, ý là muốn hắn tiếp tục tu luyện võ học, để Vân nương đi theo Ngư phu nhân về kinh, biêt được ả kia bệnh nặng khó qua, Vân Thiên Hà trở nên yên lòng.
Vân nương nghe được điều này, mặc dù không muốn mẹ con chịu cảnh chia cách, nhưng cũng muốn trở về phủ để gặp lại người chỉ em năm xưa, cũng muốn gặp lai trượng phu của mình, nên thần sắc còn đang do dự.
Vân Thiên Hà thấy thần sắc của Vân nương liền nói:
-"Người trở về kinh đi, qua vài năm nữa ta lại trở về, ngươi không cần phải lo lắng cho ta !"
-"Nhưng là... Hà nhi... !"
Tình mẫu tử trong Vân nương trỗi dậy, đã ôm hắn vào trong ngực, nước mắt không nhịn được rơi xuống:
-" Mẹ không nỡ rời đi...."
Vân Thiên Hà an ủi Vân nương vài câu, chờ Vân nương lắng xuống, Đồ Chính Minh mới nói tới sự tình trong phủ có khách thập phần tôn quý tới chơi, bọn họ sẽ ở nhà chính của Đông viện, đẻ Vân Thiên Hà ở tạm nơi ở của một vi thiếp thất trước đây của Đồ Chính Lâm, căn phòng này đã từ rât lâu rồi không được sử dụng.
Vân Thiên Hà nhớ lại chiếc xe ngựa xa hoa, nghĩ tới vị cao thủ trong đó, dù sao hắn chỉ có một mình nghỉ ngơi ở đâu cũng không quan trọng ,nên rất nhanh gật đầu đáp ứng.