Võ Động Thiên Hà
Chương 234 : Cuộc gặp gỡ trong rừng
Ngày đăng: 21:35 20/04/20
Vân Thiên Hà lở lửng trên sườn núi, thỉnh thoảng lại nhìn xuống dưới vài lần, nhưng là khi thấy khoảng cách giảm xuống khoảng hơn mười thước, trong lòng không khỏi cười khổ, Thương Nguyệt tiền bối tại sao không cho mình một phương pháp ra khỏi Khôn Linh Bí Cảnh, lại còn muốn hắn dùng phương pháp xuống núi nguyên thủy như vậy. Trong lòng hắn không khỏi có chút phiền muộn.
Bất quá cũng may là có Vân Tường, thỉnh thoảng nó lại đem cho hắn một số sợi dây leo khá dẻo dai. Vân Thiên Hà đem sợi dây đó xuyên qua tảng đá trên vách núi, liền có thể theo dây leo mà trèo xuống dưới một chút.
Hô!
Mất thời gian ba canh giờ, Vân Thiên Hà cũng trèo xuống một bãi đá, khi ngồi trên đó, hắn rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá xuống núi còn tốn khí lực hơn lên núi, đi xuống chút nữa chính là vùng giữa bãi đá, nơi đó không có dốc nhiều như khi nãy, Vân Thiên Hà hoàn toàn có thể dễ dàng mà đi xuống.
Đúng lúc này, một loạt tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến, trong lòng Vân Thiên Hà căng thẳng.
Không biết là có chuyện gì xảy ra, nên hắn không dám tiếp tục nghỉ ngơi mà đứng lên, tìm kiếm thanh âm kia. Dọc theo một đoạn đường có độ dốc vừa phải, cuối cùng hắn cùng tìm thấy nơi truyền đến tiếng đánh nhau vừa rồi.
Tiếng đánh nhau truyền đến từ một chỗ nằm trong bãi đá, nhưng là cũng cách chỗ của Vân Thiên Hà không xa. Lúc hắn đến đó, chỉ thấy hai người Tinh Mông cùng Thu Liên cùng một vị tiền bối trung niên mặc áo xanh, bên ngoài khoác áo choàng xám giằng co. Nhìn qua thực lực của vị tiền bối trung niên này khoảng võ sư cấp chín. Thương thế của Tinh Mông chưa lành, nên cùng với Thu Liên liên thủ mới giằng co không dứt với hắn.
Khi Vân Thiên Hà tới, liền xuống quan sát chỗ mấy người Tinh Mông, thấy phía sau bọn họ là một sườn dốc, đi xuống tiếp thì tới giữa một giải đất, có thể là nơi trú của Tuyết Lang môn.
Ở giải đất nơi Tuyết Lang ở lại, Thu Phi cùng Tinh Diệu đang cùng nhau đứng sóng vai cảnh giới trên đài. Bọn họ đang bị một đám Tuyết Lang vây công. Bất quá thực lực của hai người đã ngoài cấp tám, Tuyết Lang dựa vào chiến đấu theo đàn, nhờ chiếm ưu thế về số lượng, mới bị giằng co một lúc, nếu như thiếu đi một con mà nói ngày hôm nay đám Tuyết Lang này sợ rằng phải chịu độc thủ rồi.
Vân Thiên Hà nhìn bao quát tình thế lúc này, tình huống mấy người Tinh Mông cực kỳ bất lợi. Bất quá theo hắn suy đoán, những người này hẳn là muốn tiến vào sơn động tầm bảo, nhưng là vì sao lại xảy ra xung đột, thì hắn không thể nghĩ ra được.
- Dừng tay!
Vân Thiên Hà nháy mắt với Tinh Mông. Hắn liền gật đầu cùng với Thu Liên yên lặng ở trên cây. Đồng dạng Tinh Diệu cùng Thu Phi cũng chạy lánh sang một phương hướng.
Lúc Vân Thiên Hà trèo xuống, khi đội ngũ mười một người đi lại gần, đột nhiên thân hình bạo khởi, chủ động xuất kích, tập trung theo cự ly gần nhất mà tiếp cận một người, tiện tay rút chủy thủ bên hông, một đạo hàn quang lóe ra. Tên hắc sắc chiến sĩ gần nhất, thần sắc uể oải, tính cảnh giác giảm sút, căn bản không kịp phòng bị, liền kêu đau một tiếng, rồi mềm oặt ngã xuống, chỗ yết hầu của hắn tia máu điên cuồng phun ra.
Lúc tên hắc sát chiến sĩ không kịp đề phòng bị Vân Thiên Hà đánh lén, thân hình của hắn cũng bị bại lộ. Bất quá Vân Thiên Hà cũng không có để ý, giết người xong liền bỏ chạy, còn không quên khinh thường liếc mắt nhìn đám người Giang Nguyên Mưu.
Khi Giang Nguyên Mưu và Giang Nhất Minh kinh hoàng phát hiện bị đánh lén, sắc mắt đều trở nên ửng hồng quái dị, hô hấp gấp gáp.
Nhất là lúc ánh mắt của Vân Thiên Hà đảo qua, khiến trong đầu hắn hiện lên hồi ức thống khổ và sỉ nhục, đôi mắt hắn đã giăng đầy tơ máu, hắn hận không thể cắn nuốt trái tim, xương cốt kẻ thù, trông giống như một cặp mắt đỏ máu, tựa như một loài ma quỉ dữ tợn.
Máu, bắt đầu sôi trào, sát ý điên cuồng đang không ngừng tụ lại!
- Lại là tên hỗn đản này, bất kể phải trả giá như thể nào, giết cho ta! Giết! Giết!
Giang Nguyên Mưu điên cuồng rống to lên sau khi thấy Vân Thiên Hà nhảy lên bỏ chạy, đôi mắt đỏ bừng tập trung nhìn hắn, ý chí trở nên điên cuồng, quyết đuổi theo, lúc này sát ý đã kích động một loại dục vọng tàn bạo trong hắn. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đó là đuổi theo, đem Vân Thiên Hà ngàn đao vạn kiếm xé xác rồi lại xé xác!
Hắc chiến sĩ đuổi tới phía sau hắn, lúc này hắn đang thở gấp, đôi mắt đỏ như máu, giống như một loài dã thú hung tàn, thề phải biến địch nhân thành từng mảnh nhỏ.
Vân Thiên Hà tung người bỏ chạy trong rừng núi.
Trong lòng Giang Nguyên Mưu phẫn hận, truy kích Vân Thiên Hà, bọn chúng không để ý nên bị một số bụi dây gai độc cắt đứt da thịt lúc nào không biết. Mười một người một đường truy đuổi, khiến đất đã bị ép thành bằng phẳng.