Võ Động Thiên Hà

Chương 265 : Con Bài Chưa Lật

Ngày đăng: 21:35 20/04/20




Đóa đóa nhìn nam tử đứng bên hồ lại nói:



Bóng đêm hạ xuống long hồ, quang cảnh có vẻ thập phần yên tĩnh, có một vài đội thuyền qua lại, cũng không có nghe được tiếng động ầm ĩ nào quá lớn vang lên.



Canh tư, khi trời vừa hửng sáng thì thuyền đến Nam Ngạn.



Vân Thiên Hà ôm Nhạc Nhi đang ngủ say, rồi cùng Vân Bôn xuống thuyền, chỉ tùy ý cảm ơn Vũ Phương Khinh Thần, rồi cũng không có để ý đến những người ở trên thuyền, lên ngựa nghênh ngang rời đi.



Đóa Đóa nhìn Vân Thiên Hà đi như vậy, tức giận cắn răng nói:



- Bà ngoại chẳng nhẽ cứ để tiểu tử này đi như vậy?



- Chủ thuyền cũng không có giữ lại, chúng ta vì sao lại phải làm việc này! Phụ nhân nói tiếp:



- Hài tử này vội vội vàng vàng, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn làm, chúng ta sao không chờ hắn làm xong việc rồi sẽ cùng hắn nói chuyện!



- Theo ta thấy, tiểu tử này chẳng có việc gì để làm cả, mà cũng không biết đến khi nào hắn mới xong việc!



Đóa Đóa nói:



- Còn không bằng dùng Mê Hoa Thiển, tới lúc gạo đã nấu thành cơm, tiểu tử này còn dám trái lời sao.



Phụ nhân nói:



- Chúng ta lo lắng không tìm được hắn, ngươi vội làm gì!



Trong chủ thất của chiếc thuyền, bạch sam nữ tử cùng lão giả đang đả tọa, Vũ Phương Khinh Thần, đến nói:



- Sư thúc, hắn ly khai đi rồi, chúng ta có nên đi theo hay không?



- Không cần, hắn còn trở về, chúng ta cứ đậu thuyền ở đây chờ!



Lão giả nói xong, tựu nhắm mắt, tiếp tục đả tọa.



Thanh niên không hiểu được ý tứ của sư thúc, nghĩ mãi cũng không ra, lúc này lão giả mở mắt, nhíu mày nói:



- Hai cái lão dở hơi này lại đuổi tới, Thần Nhi đi thu dọn hai khoang tàu, cấp cho hai lão oan gia này đi!



- Ha ha, Triều Đại Nam Minh Khai, ngươi cũng coi như thức thời đi, lão tử cũng đã đi nhiều ngày, vừa lúc cũng cần nghỉ ngơi một chút. Hắc, hắc.



Bên ngoài thuyền vang lên một trận cười to, chỉ thấy Đông Lâm Toại Khuê tùy tiện đi vào trong khoang, trực tiếp đi đến trước bàn ngồi xuống, tựu lấy ra một bầu rượu, uống được một hơi thì hết sạch, lại trừng mắt nhìn Vũ Phương Khinh Thần nói:
- Vâng!



Ba người Thu Diệp tuân mệnh, Thu Diệp ôm lấy Nhạc Nhi rồi đi ra khỏi cửa.



Khi Nhạc Nhi ly khai, không muốn Vân Thiên Hà nhìn thấy cảnh hắn khóc. Hắn lau nước mắt, vùi đầu vào vai Thu Diệp thầm nghĩ: "Đại ca ca, ta nhất đinh luyện võ cho thật giỏi, tương lai nhất định vì mẫu thân và gia gia bảo thù!"



Vân Thiên Hà thấy Nhạc Nhi đi rồi lúc này mới rời đi. Hắn ở trong dòng người qua lại ngây người một canh giờ. Sau đó căn cứ vào trí nhớ, thay đổi dung mạo thành một trung niên hán tử, râu ria xồm xoàm, rồi lại thay đổi một bộ quần áo mộc mạc, lập tức ly khai quận thành đi về phía bắc.



Bến tàu Long Tu Hà.



Trong khoang chính của một chiếc thuyền lơn, lúc này mọi người vẫn đang ở trong khoang tranh luận sôi nổi, đột nhiên Tinh Thần Hoa Diệu đột nhiên biến sắc, nói:



- Triều Đại Nam Minh Khai, ngươi không phải nói tiểu oa nhi kia sẽ trở lại sao. Thế nào hắn lại đi về phía bắc?



Triều Đại Nam Minh Khai nghe nói, trầm tư trong chốc lát, nói:



- Lẽ nào tiểu oa nhi này không phải đi về phía nam, mà là muốn vào kinh?



- Nãi Nãi, ngươi không phải thề non hẹn biển là tiểu oa nhi kia sẽ trở về sao, lão phu một mực đi theo tiểu oa nhi, chỉ biết người này rất quỷ quái, lão nhân ngươi làm sao có thể tính được tiếp theo hắn sẽ làm gì!



Đông Lâm Toại Khê, có vẻ thập phần khó chịu. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, phía sau Lỗ Cốt A Đạt gọi lại hỏi:



- Lão thất phu, ngươi muốn làm gì, ngươi định đi đâu?



- Lão tử đi nhà xí không được sao!



Đông Lâm Toại Khê vuốt vuốt chòm râu, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.



Triều Đại Nam Minh Khai lại lắc đầu nói:



- Lão gia hỏa này quả nhiên cũng là một lão kẻ dối trá. Hắn đâu có đến nhà xí a, lão lặng lẽ ly khai thuyền đi về phía bắc rồi!



- Lão thất phu này thật giả dối!



Lỗ Cốt A Đạt khua chân múa tay mắng to, xong rồi cũng vội vã đi ra khỏi khoang.



Triều Đại Nam Minh Khai cười khổ nói:



- Xem ra chúng ta vừa thương nghị định ra minh ước, còn chưa đến hai canh giờ, đã bị hai người này vứt bỏ, đã như vậy, Tinh Thần Hoa Diệu, ngươi rất tự tin, có vẻ như ngươi không có dự định gì?