Võ Động Thiên Hà

Chương 290 : Đạo Khôn Ấn thứ sáu

Ngày đăng: 21:36 20/04/20




Sau khi hàn huyên thêm một chút với Mông lão hán ở cổng thành, Vân Thiên Hà muốn trả phí cho Mông lão vì đã chở hắn đi đến đây, nhưng Mông lão hán lại không nhận, nói rằng mình đã kiếm đủ tiền rồi, chở thêm một người cũng chỉ là việc nhấc tay, hơn nữa cả đoạn đường hai ngươi trò truyện ăn ý, cũng đã quen thuộc, cuối cùng Mông lão hán còn nhiệt tình mời Vân Thiên Hà tới nhà lão làm khách.



Vân Thiên Hà còn có việc cần làm, không muốn người lương thiện trung hậu như Mông lão hán bị dính vào nên đã uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của lão.



Lúc sắp rời đi, Vân Thiên Hà đưa cho Mông lão hán một tờ giấy, bảo Mông lão hán nếu như không mua được rượu thì cứ đem tờ giấy này đưa ra, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.



Sau khi Vân Thiên Hà rời đi, Mông lão cầm tờ giấy kia, cản bản xem qua không hiểu trên đó viết gì, cũng không đoán ra được tiểu ao nhi này vì sao lại đưa cho mình tờ giấy kỳ quái này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Chẳng qua Mông lão hán là người tương đối trung hậu, tuy rằng chỉ là một tờ giấy, nhưng là hảo ý của người ta, cho nên cũng không tiện vất đi, liền thu lại, cũng không đem tờ giấy kia đặt ở trong lòng,



Nhưng mãi đến nửa năm về sau, khi Mông lão hán mua hàng vài lần gặp phải khó khăn mà quay về, trong lúc vô tình nhìn thấy tờ giấy này, vì vậy liền mang theo định thử một phen, lúc đó mới biết người mà lão gặp được kia, chính là quý nhân suốt đời của lão!



Vân Thiên Hà sau khi chia tay đám người Mông lão hán, cũng không ngụ lại khách sạn, mà thuê lấy một căn nhà của dân ở một ngõ nhỏ hẻo lánh để ở.



Sau khi thuê căn nhà, Vân Thiên Hà liền khắc một ký hiệu đặc thù khá bắt mắt ở trên nóc nhà, đặt vào đó hai viên đá hắn đã mài đến nhắn nhụi bóng loáng. Sau đó hắn lại lấy bình ra một bình ngọc, dùng hai khối linh thạch chi tinh hắn lấy được bên trong long quật bố trí thành một Tụ Phách Huyền Linh trận đơn giản, bắt đầu tu luyện.



Từ sau khi tiến nhập tiên thiên, Vân Thiên Hà đã không còn công pháp chuyện môn luyện tạng để phụ trợ tu luyện, đoạn thời gian này cũng chỉ có thể không ngừng kiên trì tu luyện Thiên Khôn Định Ấn.



Nguyên lai khi ở cảnh giới võ sư cấp chín. Hắn tối đa có thể đánh ra bốn đạo Thiên Khôn Định Ấn, đạo thứ năm quá miễn cưỡng, tiếp tục nữa sẽ rất khó duy trì.



Nhưng hiện nay Vân Thiên Hà trải qua hoán cốt, sau khi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, hôm nay khi đánh ra đạo Khôn Ấn thứ năm và thứ sáu đã không còn trở ngại cùng áp lực đau đớn nữa.




Qua chừng thời gian nửa nén nhang, Vân Tường lại bay trở về, lần này nó đậu xuống trên người Vân Thiên Hà, thản nhiên chải vuốt những sợi lông chim xinh xắn.



Hí! Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ thảo nguyên mênh mông vô bờ.



Cộp cộp cộp!



Ngay sau đó là một tiếng ngựa hí, thanh âm rất vang dội, rất vui vẻ, nhưng cũng lộ ra một chút mệt mỏi. Vân Thiên Hà nghe thấy rõ ràng, trong lòng cũng vạn phần kích động, hắn hoàn toàn không ngờ Vân Bôn vẫn còn sống, hơn nữa còn theo Vân Tường tới tận đây.



Đây là một đồng bạn đã theo hắn từ khi hắn còn nhỏ ở thế giới này. Trên thế giới này hắn có thể không có cảm tình với người khác, nhưng đối với một ưng một ngựa này, hắn luôn luôn có một loại tình cảm không thể dứt bỏ.



Tâm tình lúc này có chút phấn khởi, có một cỗ xung động khó tả, khiến Vân Thiên Hà lúc này cũng giống như một chú ngựa hoang, vội vàng lao nhanh vào trong thảo nguyên bát ngát.



Ở đầu kia của thảo nguyên, một vệt bóng màu đen giống như một mũi tên bắn thẳng tới, Vân Thiên Hà thả lỏng ý chí bản thân, không chút do dự phóng thẳng về phía đó.



Trong sát na một người một ngựa gặp nhau, Vân Thiên Hà ngừng lại, Vân Bôn lúc này đang phi nhanh cũng nhấc hai chân trước lên để dừng lại.



Khóe mắt Vân Thiên Hà có chút ướt át, hắn thấy trên người Vân Bôn có thật nhiều vết thương, hơn nữa phần đuôi còn dính thêm vài mũi tên, máu đọng hàng cục, trên cổ vẫn còn một nửa đoạn dây thừng bị nó cắn đứt, xem ra nó còn gặp phải đám người tham lam muốn bắt nó.



Lao người tới trước, Vân Thiên Hà mở rộng hai tay, ôm chặt lấy cổ của Vân Bôn, mà Vân Bôn lúc này cũng vui sướng phát ra những tiếng phì phì trong mũi, dùng mặt cọ vào khuôn mặt hắn, tất cả tình nghĩa, đều thể hiện toàn bộ trong cái ôm của một người một ngựa!