Võ Động Thiên Hà

Chương 298 : Trao đổi

Ngày đăng: 21:36 20/04/20




Hô Duyên Trường Không dường như cũng không vội, tựa như du sơn ngoạn thủy, dáng vẻ vô cùng thong thả.



Chẳng qua hắn cùng Đường Linh Thành hai người sóng vai mà đi, chuyện trò vui vẻ, thế nhưng trong lòng tuyệt đối tồn tại tâm tư khác.



Hô Duyên Trường Không vốn muốn kéo dài thời gian một chút, ở kinh thành chờ thêm vài ngày, bởi vì thời gian hắn ở lại kinh thành càng dài, tình thế đối với hắn càng có lợi. Đến lúc đó, sự kiện kia một khi phát sinh, hơn nữa người kia đã trong Đại Đường Quốc đạt thành hiệp nghị ủng hộ hắn. Hắn nắm giữ quyền chủ động, lợi thế đàm phán với hoàng đế Đại Đường cũng sẽ tăng thêm.



Trong lòng Đường Linh Thành cũng không muốn Hô Duyên Trường Không ở lại kinh thành quá lâu, hắn vội vàng muốn đến Bắc cương, muốn đạt được thành quả của kế hoạch hắn thực hiện đã lâu, đồng thời cũng đã nỗ lực hành động, thành quả ngày hôm nay phỏng chừng đã có thể gặt hái, nghĩ tới đây trong lòng hắn cũng có chút khẩn cấp.



Tuy rằng mục đích hai người đều không khác là mấy, nhưng lòng hoài tâm tư, Hô Duyên Trường Không dưới sự thúc giục của Đường Linh Thành, chỉ có thể bất đắc dĩ sớm khởi hành, bất quá hành trình trên đường đi chậm lại một chút, hắn có thể thuận tiện bồi dưỡng cảm tình cùng với vị nữ tử trên xe ngựa mà hắn ngưỡng mộ trong lòng kia, quả thực cũng là một việc không hề tệ chút nào.



Ánh mắt Hô Duyên Trường Không lại liếc nhìn về bóng hình xinh đẹp bên trong xe ngựa, nhưng khi thấy vẻ u buồn trong ánh mắt nàng, còn cả sự thương cảm và tuyệt vọng vô tận, khiến cho người khác thấy vô cùng thương xót, càng kích phát ý muốn bảo hộ trong lòng nam nhân, hắn muốn biết vì sao nàng lại thương cảm như vậy, muốn biết vì sao từ khi phụ thân đem nàng lén gả cho hắn, nàng liền muốn đi tự sát.



Hô Duyên Trường Không là một nam nhân kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với một nữ tử như vậy, mà khi đã sản sinh loại tâm lý này, cũng có nghĩa là, trong lòng hắn đã thích nữ tử yếu đuối kia rồi.



Nữ tủ ưu thương ở bên trong xe ngựa, người được Hô Duyên Trường Không coi trọng, chính là Đường Linh Toa.



Đáng lẽ trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng tốt đẹp, nàng vẫn luôn ảo tưởng nam nhân trong lòng sẽ có một ngày tới cứu nàng ra khỏi lao lung, nàng vẫn một mực ngóng chờ.



Khi sinh mệnh của nàng dần tiều tụy, lần ly biệt kia hắn lại đem đến cho nàng hy vọng, khiến cho sinh mệnh của nàng lại thêm sức sống, cho nên nàng không kháng cự lại cường thế của phụ thân, nàng yên lặng tu dưỡng, để cho thân thể tiều tụy của bản thân được tẩm bổ khỏe mạnh, sinh mệnh của nàng lại khôi phục mạnh mẽ, nàng vẫn luôn tin tưởng nam nhân của mình sẽ tìm đến, cho nên thời khắc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng...



Nhưng mà, khi nàng đang ở trong một ảo tưởng tốt đẹp để mê hoặc bản thân, để tự an ủi mình, phụ thân của nàng, lại một lần nữa bóp nát tia hy vọng mỏng manh đó, nhất là một đêm kia, trong sát na khi phụ thân nói sẽ gả nàng cho hoàng tử La Lan, nàng như bị sét đánh, hi vọng và ảo tưởng lại một lần nữa bị bóp nát một cách vô tình, còn lại chỉ là sự tuyệt vọng!



Nàng cũng từng nghĩ tới buông tha, mặc cho số mệnh, nhưng khi phụ thân an bài nàng gặp mặt với vị hoàng tử La Lan kia, nàng dứt khoát lựa chọn tự sát, nàng muốn dùng sinh mệnh này để bảo vệ chút mộng tưởng cuối cùng của bản thân.



Hạnh phúc này tuy ngắn, nàng mặc dù chết đi, cũng cam tâm tình nguyện.



Thế nhưng, số phận tựa hồ đang đùa giỡn với nàng, đã định trước cuộc sống của nàng phải trải qua một đoạn bi kịch thống khổ và giãy dụa, nàng như cái xác không hồn bị đưa lên xe ngựa, nàng bị cầm cố không thể sử dụng bất kỳ phương phức nào để tự sát, nàng chỉ còn lại một thể xác không có linh hồn, thẫn thờ bước đi trên con đường tuyệt vọng dài vô tận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Tim của nàng, linh hồn nhỏ bé của nàng, sớm đã bay về vùng đất mộng tưởng mang lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi kia, nàng biết nàng rất ngốc, nàng rất si, nhưng nàng nguyện ý vì hắn mà ngốc, vì hắn mà si.
Nhưng thấy khuôn mặt lão sư xanh đen, hắn biết nếu như mình không cứu Hô Duyên Anh Duẫn, sợ rằng danh vọng của hắn ở La Lan sẽ sụt giảm nghiêm trọng, bởi vì muội muội ở La Lan rất được nhân tâm, kế hoạch lần này phải có nàng thực hiện mới được thuận lợi, mà lão sư của mình đối với nàng lại càng bảo vệ, bằng không...



Bất quá Hô Duyên Trường Không cũng là một người quyết đoán. Trong lòng rất nhanh cân nhắc được mất, liền đưa ra quyết định, nói:



- Đưa xe ngựa bỏ vào trong rừng, trước tiên cứu Anh Duẫn ra, thứ của Hô Duyên Trường Không ta, không ai có thể cướp được!



Sau khi nói xong, Hô Duyên Trường Không nhìn vào hướng sơn lâm, ánh mắt lộ ra sát khí.



Lão giả áo xám nghe vậy, liên hô lên một tiếng, đưa xe ngựa vào trong rừng, dần dần tiếp cận vị trí Vân Thiên Hà.



Lúc này Vân Thiên Hà quát to:



- Dừng xe ở chỗ này, thả người bên trong xe ngựa ra!



Lão giả áo xám sau khi ngừng xe ngựa, vận thị lực nhìn thấy Vân Thiên Hà đứng cách đó không xa, còn cả Hô Duyên Anh Duẫn trong tay Vân Thiên Hà, khi hắn xác định thực sự là Hô Duyên Anh Duẫn, sắc mặt càng thêm âm trầm khó coi, một cỗ nộ ý ngập trời của cao thủ tông sư phóng ra, tức giận quát lên:



- Tiểu tử, bất luận ngươi là ai, việc hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ phải trả giá đắt. Ngươi sẽ lọt vào sự truy sát vĩnh viễn của đệ tử Thiên môn!



- Lại thêm một tên Thiên môn?



Vân Thiên Hà trong lòng kinh ngạc, bất quá lập tức nở nụ cười, nói:



- Giỏi cho một lũ lang sói cấu kết làm việc xấu, giỏi cho Thiên môn!



Ngừng cười, Vân Thiên Hà lạnh lùng nói:



- Ít nói nhảm đi, ngươi xuống xe, mau thả người