Võ Động Thiên Hà

Chương 300 :

Ngày đăng: 21:36 20/04/20




Trong gió tuyết một nhóm người gồm ba bốn chiếc xe ngựa, vài người đầu đội mũ miễn nhung, trên người mặc một bộ y phục bằng bông cưỡi ngựa đi trong thế giới màu xanh không bờ bến, chốc lát chỉ có tiếng ngựa thở phì phì, khắp một vùng tuyết trắng sương xanh, chỉ có một đội nhân mã này đang đi về phía Bắc.



Phút chốc.



Khi đội nhân mã này đã thành thạo đi trên đường, thế giới đầy sương xanh hình như bị một trận tiếng vó ngựa phá vỡ, cách đó không xa một bóng người xám xanh giống như tuyết mị u linh trong gió tuyết, tốc độ như tia chớp đi ngang qua, khiến mấy con ngựa trong đoàn kinh hoảng.



Dụ!



Con ngựa bị giật mình, người ngồi trên lưng nó phải ghìm cương thắt chặt nút dây mới có thể giữ được nó, nhưng mà xe ngựa bị tạm dừng cấp tốc khiến người trên xe ít nhiều cũng bị va chạm, toàn bộ đội ngũ phải dừng lại.



Lúc này, trong xe ngựa truyền ra tiếng kêu đau nhức của một thiếu niên, tức giận:



- Đau chết ta rồi, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao tự nhiên ngừng lại?



- Bẩm, thiếu gia, con ngựa bị hoảng sợ!



Bên ngoài một vị đầu lĩnh đang ghìm ngựa, lại lấy ra một túi rượu đưa lên miệng uống để sưởi ấm, sau đó đưa cho một người đồng bạn khác bên cạnh nói.



Chỉ thấy cửa sổ của xe ngựa lúc này bị mở ra, một vị thiếu niên ước chừng mười một, mười hai tuổi, lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, hai mắt lấp lánh có thần nhô đầu ra, hiếu kỳ quan sát khắp nơi nói:



- Ở đây, còn chưa có ra khỏi thảo nguyên, như thế nào con ngựa lại bị kinh sợ, chắc không phải đụng độ quái thú chứ?



Kỵ sĩ đầu lĩnh trấn an con ngựa một hồi, dẹp loạn những con ngựa đang xao động phía sau, cười khổ nói:



- Tiểu thiếu gia, đâu phải là quái thú gì, chỉ là có người cưỡi ngựa đi qua với tốc độ cực nhanh. Chúng ta chỉ nhìn thấy cái bóng của hắn, nhưng là cũng không có thấy người!



Thiếu niên nhíu mày, lại có vẻ khả ái nói:



- Gia gia, con cũng muốn cưỡi ngựa!
Thiếu gia nghe xong thì cảm thấy vô cùng hỗn loạn, sờ sờ đầu, cũng không có hỏi lại lão giả, mà ông cũng không có giải thích với hắn, liền nói với người bên ngoài:



- Trát Tháp, đẩy nhanh tốc độ, thay đổi tuyến đường nhanh chóng chạy về!



Kỵ sĩ trung niên đầu lĩnh phía trước nghe nói, đoàn người lại tăng tốc độ chạy một lần nữa, rất nhanh cũng biến mất trong biển gió tuyết mênh mông không còn hình bóng.



Trong gió tuyết, ngàn dặm sương mù bao phủ, một thaanh ảnh giống như quỉ mị liên tục thay đổi, thần bí dị thường.



Khi thoát khỏi đám người bám theo, lúc này thân ảnh của hắn trong gió tuyết mới chậm dần.



Chợt vừa thấy, thân ảnh nọ chính là một nam tử tuấn dật cưỡi một con ngựa vô cùng thần tuấn, khoác một chiếc áo choàng vảy rồng mang khí tức thần bí, cổ xưa. Trên chiếc áo choàng dày đặc vảy rồng, nên rất nổi bật trong gió tuyết, phát sinh u mang màu xanh, tựa như hòa nhập cùng với thiên địa thành một thể..



Mà trong lòng nam tử tuấn dật là một vị mỹ nữ, trên mặt nàng luôn tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Tuy rằng thần sắc còn có chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng không hề đối lập với nụ cười, khiến người ta nhìn vào có cảm giác vui vẻ, thoải mái.



Lúc này nàng đã bỏ đi một thân trang sức màu đỏ, mặc một chiếc váy hoa mềm màu xanh, thanh nhã chất phác. Mà thanh niên tuấn dật đang ôm nàng mang chiếc áo choàng vảy rồng, khí tức u mang màu xanh tỏa ra khiến thân thể đơn bạc của nàng trong gió tuyết nhưng không hề bị nhiễm chút khí lạnh nào.



Cả người nàng nằm trong sự ôm ấp của nam tử tuấn dật, gắt gao ôm âu yếm phần ngực cường tráng, nghe tiếng tim đập của chàng, cảm nhận nhu tình của chàng, hai chiếc áo choàng che đi phân nửa thân hình của con ngựa.



Khi hoa tuyết rơi xuống, chỉ chạm vào áo choàng vảy rồng, rất nhanh liền rơi xuống, không hề lưu lại bất kỳ vết tích gì, có thẻ con ngựa trong gió tuyết kia cũng như mộng như ảo, giống như tinh linh đang chơi đùa trong gió tuyết.



Nam tử tuấn dật và giai nhân thanh lệ kia chính là Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa.



Lúc này bọn họ nghiễm nhiên trở thành đôi tuyệt đại tình lữ du lịch tứ phương, hưởng thụ mỹ cảnh của gió tuyết, tình chàng ý thiếp, dịu dàng thắm thiết.



Mà trong trời đất, có giai nhân làm bạn đi vân du tứ phương chính là một loại tình thơ ý họa, hay đây chính là khổ tận cam lai, có được hạnh phúc mà Đường Linh Toa từng mong muốn. Cảm giác lãng mạn, hạnh phúc nồng nàn này khiến nàng mê đắm, hi vọng nó có thể trở nên vĩnh hằng.



Mà Vân Thiên Hà ôm lấy nàng, tâm linh hai người giao thoa, ở trong gió tuyết mông lung, không có tiếng động, nhưng mà phương hướng bọn họ đang đi lại chưa hề thay đổi.