Võ Động Thiên Hà

Chương 319 : Xà thôn quỷ dị

Ngày đăng: 21:36 20/04/20




Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa theo lão giả giao nhân từ trong sơn động đi ra, liền nhìn thấy một nam tử giao nhân mang theo một người đang hôn mê thả trước cửa sơn động.



Người này đã trúng độc, Vân Thiên Hà lật lại quan sát, phát hiện ra người này chính là thanh niên nhân tên gọi Hoắc Dương trong ba người bọn họ gặp được bên cạnh thủy đàm.



Bờ vai của hắn có một chỗ giống như bị cự xà cắn qua, nơi vết thương đã tím đen, lúc này toàn thân hắn xám ngắt, trúng độc rất sâu, hơi thở yếu ớt.



Nhìn người này vẫn còn hơi thở, giao nhân không biết mang theo hắn tới đây làm gì, Vân Thiên Hà quay đầu vừa nói vừa ra hiệu với lão giả giao nhân, hỏi han về hai người khác, lão giả giao nhân liền đi ra ngoài hỏi hai giao nhân, cùng với hai người này nha nha nói cái gì đó, cuối cùng lão giả giao nhân nói với Vân Thiên Hà hai chữ:



- Đã chết!



Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, trung niên nhân mặt đỏ kia ít nhất cũng có thực lực Tiên Thiên, tuy rằng nữ tử yêu mị kia có yếu nhược hơn một chút, thế nhưng cũng không đến mức toàn quân bị diệt, xem ra rất có thể bọn họ gặp phải con song đầu xích quan vương xà kia rồi. Hơn nữa xảy ra tranh đấu kịch liệt, không địch lại xích quan vương xà.



Nếu đã chết, Vân Thiên Hà không có tâm tư nào để ý tới hai người này, nhưng thấy bộ dáng người thanh niên mặt đen đang hấp hối, giao nhân hẳn là có biện pháp giải độc thay hắn, vì vậy liền giao lưu với lão giả giao nhân một hồi. Lão giả giao nhân lập tức để hai giao nhân mang thanh niên mặt đen lại gần, trực tiếp mở miệng vết thương mạnh mẽ hút độc ra ngoài, lại dùng phương pháp đặc thù xử lý vết thương, cuối cùng lấy ra một thứ dịch thể tanh tưởi nào đó vẽ loạn vào vết thương trên người Hoắc Dương, cuối cùng cho hắn ăn một ít dược thảo đặc biệt. Phương pháp giải độc này quả nhiên rất hiệu quả, rất nhanh độc tính trong người Hoắc Dương đã hoàn toàn bị trung hòa. Nhưng khi nhìn sang tiểu bạch viên bên cạnh, thấy giao nhân mang tới một thứ gì đó, nó liền bịt mũi kêu loạn một hồi, sau đó vỗ vỗ vào cái mông của chính mình kêu to. Thần sắc Vân Thiên Hà cổ quái, hắn hình như đã có chút hiểu ra giao nhân dùng cái gì để giải độc cho Hoắc Dương. Thứ dịch thể tanh tưởi kia hẳn là phân và nước tiểu của tiểu bạch viên.



Lúc độc tính được trừ đi, huyết mạch của người thanh niên mặt đen trở lại bình thường, thân thể cũng rất nhanh không còn phù thũng xanh đen, hô hấp cũng dần dần ổn định. Lúc này lão giả giao nhân mới khoa chân múa tay với Vân Thiên Hà một hồi, sau đó che miệng mình lắc đầu. Vân Thiên Hà hiểu ý tứ của hắn, hắn muốn chính mình vì không tiết lộ bí mật về những giao nhân này, đừng cho người ngoài biết.



Thấy Vân Thiên Hà gật đầu, lão đầu giao nhân không biết còn nói cái gì, phất phất tay, sau đó liền dẫn theo tộc nhân tiến vào trong sơn độc. Rất nhanh độc xà lại một lần nữa tụ lại bao vây kín sơn động, giống như là những thủ vệ trung thành của sơn động.



Lúc này, người thanh niên mặt đen rất nhanh tỉnh lại, trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi cảm thán phương thức giải độc của giao nhân quả thực thần kỳ. Vừa rồi còn hấp hối, độc tính tràn lan toàn thân, nhanh như vậy liền có thể tỉnh lại được, vì vậy liền ngồi xổm xuống, thấy hắn chậm rãi mở mắt, thuận miệng nói:



- Ngươi tỉnh rồi, các ngươi không phải là đụng chạm với xích quan vương xà?



Lúc Hoắc Dương mở mắt tỉnh lại, chỉ thấy một đôi mắt sáng như sao đang nhìn vào hắn, thấy mình còn đang trên núi, lúc này mới mở miệng nói, thanh âm có chút yếu đuối:



- Là ngươi đã cứu ta?
Nói xong, Vân Thiên Hà đứng lên huýt sáo, rất nhanh, chỉ thấy Vân Bốn hí dài, từ trong núi chạy đến cực nhanh, chỉ dùng thời gian mấy lần hô hấp liền chạy tới bên người Vân Thiên Hà, vô cùng thân thiết cọ cọ cánh tay hắn.



Hoắc Dương liếc mắt nhìn Vân Bôn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Không ngừng suy nghĩ người này quả thực là kỳ nhân, Truy Vân Mã cư nhiên có thể bị hắn thuần dưỡng trở thành mã vương thú, thậm chí còn có Vu Linh Hương Tuyết Vượn trong truyền thuyết đi theo, Khoa Đức thúc thúc nói quả không sai, chênh lệnh giữa ta và hắn, giống như trên trời dưới đất!



Kỳ thực Vân Thiên Hà cũng không muốn mang theo tiểu bạch viên lên đường, tuy rằng có thể giải buồn, có thể chơi đùa một chút, thế nhưng nhãn thần và ngữ khí của Hoắc Dương làm hắn cảm giác được, nếu như Vu Linh Hương Tuyết Viên là tồn tại trong truyền thuyết, như vậy tất có chỗ giá trị nào đó thế nhân sợ hãi than thở. Nếu như mang theo nó, trong lòng Vân Thiên Hà chung quy có cảm giác mang ngọc có tội. So với việc mang theo tiểu bạch viên ra ngoài để người người mơ ước thèm muốn, không bằng cứ để nó tiếp tục ở lại nơi này tiếp tục sinh hoạt cuộc sống vô ưu vô lự chẳng phải tốt hơn nhiều!



Thế nhưng, Vân Thiên Hà đã bỏ qua trí tuệ trác tuyệt của tiểu bạch viên được một ít dân tộc Vân Quốc tôn sùng là Thần Viên Vu Linh Hương Tuyết Viên. Từ lúc bọn họ vào núi, tiểu bạch viên này đã âm thầm quan sát bọn họ, nếu như không phải là bọn họ phát hiện ra nó, chỉ sợ nó vẫn tiếp tục quan sát như vậy, Mà hiện tại độ thân mật giữa tiểu bạch viên cùng với bọn họ đã phi thường cao rồi, nhất là tiểu vật này đối với Đường Linh Toa tựa hồ hợp ý mười phần, hiện tại muốn đuổi nó rời đi, sợ rằng là một chuyện cực kỳ khó khăn.



Về phần Ác Xà Phong vì sao lại có Vu Linh Hương Tuyết Viên trong truyền thuyết, trong lòng Vân Thiên Hà thực sự vô cùng hiếu kỳ, sau khi khởi hành lên đường liền truy hỏi Hoắc Dương.



Hoắc Dương nghe được Vân Thiên Hà hỏi tới điển cố Vu Linh Hương Tuyết Viên, vì vậy vừa đi vừa nói:



- Vu Linh Hương Tuyết Viên vốn xuất thân từ cực đông Xuất Vân Quốc, trong sơn cốc Vu Linh Sơn Tuyết Hương giáp ranh giữa bắc vực và tuyết vực. Tuyết Hương Cốc trong truyền thuyết Xuất Vân Quốc đã tùng là địa phương cư trú của vu tổ, bên người vị vu tổ này có hai thánh thú, một con tam vĩ thụy thú, còn một con chính là Hương Tuyết Viên.



Nghe đến đó, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên khẽ động, hỏi:



- Như vậy thánh thú trong truyền thuyết Xuất Vân Quốc, ngoài trừ tam vĩ thụy thú có ba đuôi ra, còn có thánh thú nào có ba đuôi hay không?



Hoắc Dương lắc đầu nói:



- Trong truyền thuyết Xuất Vân Quốc, chỉ có tam vĩ thụy thú có ba đuôi, hơn nữa còn được một dân tộc cung phục là thần thú thủ hộ, nhưng dị thú khác tuy rằng cũng có ba đuôi, thế nhưng bọn chúng không có tư cách trở thành thủ hộ thần thú!



Vân Thiên Hà nghe xong lời này, trong lòng chấn động, bởi vì hình xăm trên người hắn, còn có đồ án trên mặt nửa khối huyết văn ngọc, chính là con vật ba đuôi nào đó, nếu như hắn suy nghĩ không sai mà nói, sợ rằng đó chính là tam vĩ thụy thú rồi.