Võ Động Thiên Hà

Chương 323 : Lệnh bài thần bí

Ngày đăng: 21:36 20/04/20




-Họ hàng xa của ta, bọn họ là Bộ Viễn thị!



- Cái gì, Bộ Viễn thị?



Hoắc Dương nghe dòng họ này, không hỏi thầm hít sâu một hơi, nói:



- Bộ Viễn thị là một gia tộc có lịch sử rất lâu đời tại thành Ca Lan, chỉ là tại tám năm trước, gia tộc bọn họ trong một đêm đột nhiên bị thế lực thần bí nào đó diệt môn, lúc đó bên ngoài nghe đồn rằng không còn người nào sống sót, ngươi làm cách nào chạy trốn được, mà tên ngươi là gì?



Thiếu niên nói:



- Ngày đó mẫu thân bị bệnh, ta liền rời khỏi nhà tìm thuốc, thế nhưng lúc ta trở về nhà, chỉ thấy tất cả phòng ốc đều bị cháy hết, lúc đó ta liền chạy tới chỗ mẫu thân, thế nhưng một vị lão bá trong phủ đã đánh ta ngất xỉu rồi mang đi, mãi tới lúc ta tỉnh lại, mới biết được gia tộc Bộ Viễn đã bị giết chết hết, mẫu thân cũng đã chết, đối với chuyện này, nhiều năm qua, vẫn như cũ không hề biết được bọn họ rốt cuộc là bị kẻ nào giết chết!



Nói tới đây, người thanh niên không tự chủ được nước mắt chảy xuôi, đồng thời nắm chặt bàn tay.



Hoắc Dương biết chuyện này, lại tiếp tục hỏi:



- Ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết, ngươi tên là gì?



- Ta là Vô Thương, đây là cái tên lão bá mang ta đi sửa lại!



- Vậy nguyên danh của ngươi là gì?



Hoắc Dương lại hỏi.



Thiếu niên do dự một chút, trong lòng suy nghĩ, nhìn biểu tình của Hoắc Dương, tựa hồ có điều gì đó, liền do dự nói:



- Nguyên danh của ta là Thiên Mang Ô!



Hô!



Hoắc Dương vừa nghe được cái tên này, lần thứ hai hít một ngụm lãnh khí, không khỏi bật thốt lên nói:



- Ngươi chính là di cô Thiên Mang thị trước khi Bộ Viễn thị bị diệt môn một năm đã bị giết chết toàn gia, đó cũng là một trong những thế gia lịch sử lâu đời a, này rốt cuộc là làm sao chứ? Tại sao lại có thể như vậy? Trong vòng một năm, tại Xuất Vân Quốc lần lượt có ba gia tộc lịch sử lâu đời bị diệt môn!



- Ngươi nói cái gì?



Thiếu niên vừa nghe được lời này, tức thì con mắt màu lam nhạt mang theo vẻ khiếp sợ và bi thường, hỏi:
Sau khi Vân Thiên Hà nghe được lời này, sắc mặt hơi đổi, nhưng nghĩ tới chuyến đi lần này còn phải tìm một người khác, liền nói:



- Lão gia gia kia có phải là hình dáng giống như tên khất cái, thế nhưng sau lưng luôn mang theo một hồ lô?



- Đúng vậy, ngươi thế nào biết?



Thiếu niên bật thốt, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng mắt, kinh hỉ nói:



- Lẽ nào ngươi chính là vị ca ca kia, thật tốt quá, ta không cần phải tới Đại Đường Quốc rồi!



Vân Thiên Hà không tiếp tục suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói:



- Lập tức khởi hành, đi Nghênh Tuyết Trấn!



Dưới đem tối, gió tuyết thổi mạnh, ba con ngựa có người cưỡi rời khỏi thôn trấn, chạy về phương bắc.



Bởi vì hành trình thay đổi, Vân Thiên Hà muốn tới Nghênh Tuyết Trấn trước, so với Hoắc Dương muốn tới thành Ca Lan theo hai hướng khác nhau, bọn họ phải phân chia hai đường.



Hoắc Dương cũng muốn đi cùng với Vân Thiên Hà tới Nghênh Tuyết Trấn, chỉ là trong người mang theo nhiều vật phẩm làm thuốc dẫn cứu trị người nhà, vì vậy đành phải tự mình dẫn theo hai vị tùy tùng ra đi, chạy về thành Ca Lan.



Lúc Vân Thiên Hà nói chuyện với Vân Thiên Hà, Đường Linh Toa cũng không muốn ngồi xe ngựa, Hoắc Dương liền mang tọa kỵ của chính mình tặng cho Đường Linh Toa, lại cho Thiên Mang Ô một con, chính hắn ngồi xe ngựa cáo biệt rời đi.



Chỉ là nhóm ba người Vân Thiên Hà cùng với Hoắc Dương phân chia hai đường, chạy được không tới mười dặm, trước mặt đột nhiên xuất hiện hơn mười người cưỡi ngựa chặn lối đi.



- Tiểu tử, giao ra Vu Linh Hương Tuyết Viên, còn có nữ tử kia, bằng không chỉ có một đường chết!



Trong mấy người đối phương, Vân Thiên Hà liếc mắt liền phát hiện chính là gã đường chủ Hắc Thần Bang vừa đi giờ quay trở lại, còn có một trung niên nhân khác lớn hơn hắn vài tuổi, khí tức nội liễm, khí thế có hơi chút kiệt ngạo, người này là một cao thủ Tiên Thiên Võ Sư.



Thiên Mang Ô đi theo Vân Thiên Hà đã thay đổi quần áo, đồng thời Vân Thiên Hà còn hóa trang che giấu một chút, những người này nhìn hắn không nhận ra được.



Đám người này quả nhiên tới là vì tiểu bạch viên và Đường Linh Toa, Vân Thiên Hà cũng không có bao nhiêu ý muốn chơi đùa, chỉ đạm mạc nói:



- Nếu như các ngươi có bản lĩnh thì cứ thoải mái bắt đi tiểu bạch viên này, chỉ là muốn ta giao nữ nhân của mình ra, các ngươi cho rằng có thể sao?



- Cũng không ngại nói cho ngươi biết, một vị hoàng thái tử La Lan Quốc, một vị vương gia Đại Đường Quốc dùng số tiền lớn ủy thác chúng ta muốn lấy đi mạng của ngươi, đồng thời mang đi nữ nhân này, bất quá chỉ cần ngươi giao ra tiểu bạch viên và nữ nhân kia ra, chúng ta có thể bán với cái giá tốt, sẽ thả cho ngươi một cái mạng nhỏ, bằng không, hắc hắc, chờ sau khi chúng ta chơi đùa nữ nhân này, sau đó bắt ngươi cũng vẫn có thể bán