Võ Động Thiên Hà
Chương 336 : Kỳ dược chi phương
Ngày đăng: 21:36 20/04/20
- Thế nhưng, lão gia gia dặn chúng ta ở đây chờ người, người vẫn còn chưa đến, làm sao bây giờ?
Thiên Mang Ô hỏi.
Bốp…
Bộ Viễn Tiến Lâm vỗ vào đầu Thiên Mang Ô nói:
- Ngươi một tên ngu ngốc, lão nhân kia không tới, nhưng người quan trọng trong lời nói của lão đầu có ở đây, như vậy hứa hẹn của lão đầu đó khẳng định sẽ thay lão đầu đổi tiền mặt, ngươi theo hắn mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không nghĩ thông suốt!
- Đúng vậy, đại ca ca từng nói đáp án ngay trong lời nói của lão gia gia, thế nhưng đệ vẫn chưa lĩnh ngộ ra.
Thiên Mang Ô vừa nghe, nhất thời nhãn thần sáng lên:
- Hiện tại, đệ rốt cuộc đã hiểu ra rồi!
- Đệ hiểu ra là tốt rồi, vị đại ca ca kia đâu rồi, ta muốn gặp hắn!
Bộ Viễn Tiến Lâm liếc mắt nhìn Thiên Mang Ô, nói.
Thiên Mang Ô đáp lời:
- Đại ca ca nói người Hắc Thần Bang lại tới tìm phiến toái, liền rời đi, bây giờ còn chưa trở về.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, phía sau bắc núi đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, Bộ Viễn Tiến Lâm giương lỗ tai khẽ động, nói:
- Phỏng chừng đã trở về, ngươi trốn trước, ta đi xem!
Nói xong, Bộ Viễn Tiến Lâm liền cấp tốc leo lên một thân cây cao sau núi, ngưng tụ anh mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy sau núi phía bắc, có tam kỵ sĩ cấp tốc cưỡi ngạy chạy tới, Bộ Viễn Tiến Lâm phất phất tay về phía Thiên Mang Ô ẩn nấp, Thiên Mang Ô liền cấp tộc leo lên trên thân vây, nhìn ba kỵ sĩ đang đến gần, thuận miệng nói:
- Là đại ca đã trở về, di, phía sau huynh ấy còn có hai nữ nhân, có một người hình như ta đã gặp qua ở đâu đó!
Lúc này, Vân Thiên Hà cưỡi ngựa phi hanh trên tuyết trắng, từ xa hắn đã phát hiện phụ cận bí đạo sau núi có động tĩnh, trong lòng khẩn trương, bất quá chạy tới gần một chút, thấy hai thiếu niên ngồi trên thân cây, trong đó có một người chính là Thiên Mang Ô, lúc này mới hơi yên lòng.
Khi mấy người chạy tới gần cửa vào thông đạo ngầm, Vân Thiên Hà ghìm cương ngựa dừng lại, Thiên Mang Ô liền từ trên thây cây nhảy xuống, chạy tới nói:
- Đại ca ca, huynh đã trở về rồi!
- Uhm!
Vân Thiên Hà gật đầu, liền đi sang bên cạnh, nhìn về phía thiếu niên cũng có mắt màu xanh, lớn hơn Thiên Mang Ô một chút, hỏi:
- Chờ một chút, ngươi vừa nói cái gì?
Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, đột nhiên trong lòng khẽ động, cắt đứt lời nói của Nhiên Nguyệt hỏi:
- Cái gì là cửu phách thiên viên?
Tầm Nguyệt giải thích:
- Dựa theo cách nói dân gian của Xuất Vân Quốc, cửu phách thiên viên kỳ thực chính là vu linh hương tuyết viên, là sủng vật vu tổ.
Nghe giải thích, Vân Thiên Hà đột nhiên nở nụ cười, cười đến rất rạng rỡ.
- Ngươi cười cái gì?
Nhiên Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Vân Thiên Hà đi tới trước giường, vạch chiếc chăn đắp trên người Đường Linh Toa ra, chỉ thấy tiểu bạch viên đang nằm say ngủ bên cạnh nàng, nói:
- Đây là cửu phách thiên viên, hiện tại tài liệu đã có thể thu thập đủ rồi, lúc nào bắt đầu trị liệu?
Nhiên Nguyệt và Tầm Nguyệt lúc này đều trừng mắt nhìn tiểu bạch viên đang say ngủ, miệng há lớn đến độ có thể đút vừa một quả trứng vịt, làm cho tâm tình vốn dĩ luôn giữ được bình lặng rốt ruộc nổi lên gợn sóng, người trước mắt này làm cho hai nàng thực sự khiếp sợ rất nhiều.
Sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hai người nhìn Vân Thiên Hà tựa như nhìn thấy quái vật, thúc chất cùng liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt hai người nhìn thấy một tia bất đắc dĩ nho nhỏ, mà Nhiên Nguyệt tựa hồ như có âm mưu nhỏ nào đó không thực hiện được, trên mặt hiện vẻ u oán nho nhỏ.
Bất quá Nhiên Nguyệt là một người thẳng thắn, nàng tại thời điểm không thể tưởng tượng được này, vẫn hiếu kỳ hỏi thăm:
- Điều này quá không thể tưởng tượng được rồi, tiểu tử ngươi thực sự có vận khí quá mức tốt đi, thành thật nói cho ta, thất thải yên liên ngươi lấy được từ đâu, còn cửu phách thiên viên như thế nào lại nhu thuận theo sát các ngươi như vậy?
Vân Thiên Hà nhìn thấy nhãn thần hai thúc chất, cũng có chút nhìn thấu tâm tư hai người, không trả lời lai lịch thất thải yên liên và cửu phách thiên viên, chỉ nói:
- Chỉ cần có thể trị hết cho thê tử của ta, như vậy ta có thể để nàng cùng với các ngươi tới Nguyệt Miểu Sơn tiến hành trị liệu, các ngươi có yêu cầu gì, ta đáp ứng là được, ta chỉ hy vọng nàng có thể sớm ngày bình phục!
Bị nhìn thấu điểm tâm tư trong lòng, khuôn mặt Nhiên Nguyệt không khỏi đỏ lên, thế nhưng vẫn thừa nóng rèn sắt nói:
- Nếu như vậy, một lúc nữa chúng ta lập tức khởi hành trở về Nguyệt Miểu Sơn, ý ngươi như thế nào?
- Có thể, bất quá ta phải dẫn theo bốn người bên ngoài cùng đi, nói vậy quý môn sẽ không chú ý tới việc có thêm vài cái miệng ăn đúng không?
Vân Thiên Hà nhạt nhạt cười nói.
Chỉ là trong suy nghĩ của hai người Tầm Nguyệt và Nhiên Nguyệt, dáng tươi cười này tựa hồ có một loại vị đạo thực hiện được âm mưu.