Võ Động Thiên Hà
Chương 377 : Một mình gánh chịu hậu quả xấu
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Ba đạo quang mang cũng không phải là ba người xuất hiện ở nơi nào, mà là ba chiếc vòng tay phóng xuất ra dị lực lượng xuất thần.
Từ lúc Vân Thiên Hà nhận được vẫn chưa hề dốc lòng nghiên cứu qua công dụng của vòng tay, mà hôm nay được Nam Minh Khai chỉ ra đó chính là Càn Không Tạo Hóa Thủ Trạc, lại được Thần Hoa Diệu nhắc tới phương pháp sử dụng vòng tay, Vân Thiên Hà liền thử nghiệm sử dụng một lần, liền phát hiện được sự ảo diệu ẩn chứa trong đó. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Giữa Tạo Hóa Trạc tự thành một thể, có một cỗ lực lượng thần dị không bao dung trong thế giới này, muốn kích hoạt nó, nhất định phải cố sức tác dụng lực lượng nên mặt ngoài, làm cho vòng tay hình thành lực lượng bắn ngược lại, như vậy cỗ lực lượng thần dị bên trong kia sẽ phóng xuất ra ngoài.
Đương nhiên điều này cũng chỉ là phương pháp sử dụng cơ bản nhất, đơn giản nhất, sự thần bí của Tạo Hóa Trạc còn cần hắn tìm kiếm được một đôi Càn Khôn Giới mới có thể khai thác hết được chỗ thần kỳ của chúng.
Mà ở phía sau, khi Vân Thiên Hà tiếp cận phát hiện ra Thản Cơ và một vị trưởng lão thực hiện một nghi thức nào đó, Thần Hoa Diệu biết đó chính là một loại phương pháp khế ước hàng linh, vì vậy Vân Thiên Hà liền xuất thủ ngăn lại.
Thế nhưng lúc ném ra ba chiếc vòng tay kia lại không thu được kỳ hiệu, Vu linh vương vẫn còn đang tiếp tục khế ước, bất quá ngược lại cũng làm cho Vu linh ảo cảnh xuất hiện ba đạo ngân quang lóe ra tạo thành lỗ hổng.
Ở phía sau, vị trưởng lão mắt hồng kia tựa hồ đã hoàn thành khế ước hàng linh, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ba người mưu toan cắt đứt nghi lễ của hắn, dùng thanh âm âm trầm nói:
- Bất luận kẻ nào dám ngăn cản bản tôn đều là địch nhân của bản tôn, các ngươi đã không biết tự lượng sức mình mạo phạm bản tông, vậy cũng giống như bọn chúng, trở thành khôi lỗi của bản tôn đi, hắc hắc…
Đột nhiên, một cỗ thần hồn ý chí giống như phô thiên cái địa liền ập tới áp bách.
Lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên đi tới trước người Thần Hoa Diệu và Tầm Nguyệt, Khôn Nguyệt Bích trong cơ thể hắn từ lâu đã được tích tụ khôn tức rồi kích phát ra một tầng quang mang trạng thái mạnh nhất, tạo thành một vách tường vô hình chống lại cỗ ý chí cường đại kia xâm nhập.
- Hử?
Khi Vu linh vương cảm ứng được ý chí của chính mình cư nhiên bị một cỗ ý chí nó quen thuộc ngăn cản, không khỏi phát sinh ra một thanh âm kỳ lạ, chỉ thấy trong đôi mắt màu hồng của vị trưởng lão kia phát ra một đạo tinh mang, lại một thanh âm truyền đến:
- Mau đuổi theo, không được để nàng trước một bước tìm được Huyễn Long Trì, hủy đi Thiên Long Trấn Thiên Trụ, phóng xuất ra linh phách chân thân, một khi Vu linh vương bị thả ra, hậu hoạn vô cùng!
Tầm Nguyệt nhắc nhở Vân Thiên Hà một câu, lúc này thân thể đột nhiên run rẩy, thấy Vân Thiên Hà còn chưa có động tĩnh, liền lạnh lùng nói:
- Ta đến ngăn cản Vu linh vương, nó hiện tại chỉ là một cỗ hình thái ý thức thể, mặc dù có thể ngưng hóa, thế nhưng thủy chung không có thực thể, chỉ cần ý chí của ta trấn áp được nó sẽ không có việc gì, ngươi còn không mau đi, lo lắng cái gì?
Ngay tại lúc này, Thần Hoa Diệu mang theo Nam Minh Khai cùng với những người còn lại chạy tới nơi, thấy Thản Cơ đã không còn liền hỏi Vân Thiên Hà, khi Vân Thiên Hà nói chuyện vừa mới xảy ra, Thần Hoa Diệu và Nam Minh Khai đồng thời biến sắc, hầu như cùng lời với Tầm Nguyệt, nói:
- Không thể dừng lại, chúng ta nhanh chóng vào cốc, phải ngăn cản quân cờ kia lại, không được để nàng tìm được Huyễn Long Trì trước, đi mau!
Nói xong, hai người mang theo mọi người cấp tốc vào trong cốc.
Cuối cùng chỉ còn lại Vân Thiên Hà, hắn quay sang Tầm Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Nàng bảo trọng, ta sẽ nghĩ biện pháp trở lại cứu nàng!
Nói xong, Vân Thiên Hà dứt khoái xoay người, rời khỏi Vu linh ảo cảnh, tiến vào trong cốc.
Nhưng tại lúc thân ảnh Vân Thiên Hà biến mất trong ảo cảnh, lúc này Tầm Nguyệt lại đột nhiên nhoẻn miệng cười, mờ ảo thanh nhã, nhẹ giọng nói:
- Năm xưa ta hạ nhân quả, không thể để cho các ngươi đến gánh chịu, hiện tại, ta đã không còn lo lắng, để ta đơn độc đến giải quyết hậu quả xấu này đi!