Võ Động Thiên Hà
Chương 379 : Cổ Vu Bí Sách
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Cổ Vu Bí Sách, chính là một công pháp tu luyện vô thượng căn cứ vào thể chất đặc biệt của Cổ Vu tộc, cùng với thiên phú của Cổ Vu tộc hợp nhất diễn sinh thành.
Đối với người bình thường mà nói, không có huyết mạch Cổ Vu tộc, muốn luyện bộ công pháp trong Cổ Vu Bí Sách này thực sự không quá thực tế, thậm chí ngay cả một bộ công pháp tu luyện võ đạo cơ bản nhất cũng không giống nhau.
Bộ công pháp này chỉ có trong mắt của tộc nhân Cổ Vu tộc mới là chí bảo vô thượng, Vu Thần Miếu hao tổn nhiều tâm cơ như vậy, chính là vì muốn chiếm bằng được bộ bí pháp vô thượng này.
Chỉ là bọn họ không ngờ tới, bộ bí pháp trong mơ của bọn họ, lại bị Vân Thiên Hà trong lúc vô ý, dễ dàng lấy được, nhưng cô công pháp này cũng không thích hợp cho hắn tu luyện.
Về phần vì sao cổ ngọc kia lại đột nhiên phát sinh phản ứng, Vân Thiên Hà nghiên cứu cẩn thận, hắn lại trích môt giọt máu lên trên cổ ngọc, tối đa chỉ có thể tạm thời mở ra cổ ngọc, chiếu rọi nội dung công pháp, nhưng thời gian dừng lại không dài, điều này khiến Vân Thiên Hà rất nhanh cho ra một kết luận, đó chính là nội dung trong công pháp này, sợ rằng chỉ có huyết thống Cổ Vu thần huyết mới có thê hiển hiện ra.
Nếu đã không thích hợp cho hắn tu luyện, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, lập tức thu lại khối cổ ngọc, hắn dự định mang về cho Thiên Mang Ô và Bộ Viễn Tiến Lâm, còn có tiểu Tư Vân, ba thiếu niên niên này là người Cổ Vu tộc, nếu như bọn họ có thể tu luyện được, như vậy quá thích hợp rồi, hắn còn đang vì chuyện Tư Vân không thể tu luyện công pháp Nguyệt Môn, chỉ có thể theo Nhiên Nguyệt học tập một chút ý thuật mà phát sầu, hiện tại vừa lúc giải quyết được vấn đề này.
Mà túi gấm trong chiếc hộp khác kia, Vân Thiên Hà đối ứng với lời kể lại của Miên Nguyệt đối với hắn, chính là thứ mà hắn cần tìm kiếm trong chuyến đi này, chỉ là Vu cấm bố trí tại túi gấm có chut phiền phức. Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, liền thu cả chiếc hộp lại, dự dịnh mang trở về tìm Miên Nguyệt nghĩ biện pháp mở ra, bài trừ Vu cấm, lấy thứ bên trong.
Sau khi thu hết mọi thứ lại, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa cũng không rời khỏi sơn huyệt, hai người lần lượt mở ra toàn bộ trúc phiên trong hộp, cùng nhau kiểm tra nội dung bên trong, bởi vì có hình nhân gỗ trong tay, thế nhưng những đầu mối tương quan với hình nhân gỗ, còn cần phải tìm trong nhật ký.
Qua thời gian ước chừng trên dưới nửa canh giờ.
Khi Vân Thiên Hà đang tỉ mỉ đọc nội dung ghi trong trúc phiến, Đường Linh Toa tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, liền lấy một trúc phiến giao cho Vân Thiên Hà, nói:
- Thiên Hà, trên mặt các trúc phiến các đều ghi về một nam nhân nào đó, thế nhưng trên trúc phiến này lại ghi lại những lời nói của nam nhân đó đối với nàng, huynh xem có phải là cái này?
Vân Thiên Hà tiếp nhận trúc phiến, nhìn kỹ, chỉ thấy trên mặt trúc phiến có nhắc tới thời điểm bọn chọ còn ở bên nhau, người nam nhân kia từng đưa cho Ngả Khả Phạm Ny một chiếc túi gấm, lúc đó còn cùng với nàng nói một ít lời kỳ quái, nói trong túi gấm có thứ hắn ái mộ thủ hộ gì đó, tựa hồ như đối với người vợ, cũng hy vọng Ngả Khả Phạm Ny có thể bảo quản túi gấm cẩn thận.
Sau đó, trong nhật ký có lưu lại câu nói kia, là nói: Một tổ chức, hoặc là một cá nhân khi năng lực có hạn, thông qua năng lực có hạn của hắn, bảo hộ người có hạn, nếu như tham lam và dã tâm, như vậy tổ chức này cũng không cần phải tiếp tục tồn tại sau này nữa rồi, sau khi tổ chức đã không có, vậy thì cá nhân cần gì phải kiên trì?
Suy nghĩ nửa ngày, Vân Thiên Hà cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói này, hình như là tôn chỉ của một môn phái tổ chức nào đó, nhưng hắn lại nói với một nữ nhân những lời này, làm Vân Thiên Hà nghĩ rất quái dị.
Lúc này Đường Linh Toa hướng về phía tiểu bạch viên vẫy vẫy, nhưng Vân Thiên Hà nghe lời xưng hô như vậy liền nổi da gà, vẻ mặt cổ quái nhìn Đường Linh Toa nói:
- Nàng lúc nào lại nổi hứng cho tiểu bạch viên cái tên như vậy?
- Như vậy thì có gì không tốt, tiểu Bạch, muội rất thích gọi nó như vậy!
Đường Linh Toa không giải thích được nhìn Vân Thiên Hà, lập tức nói:
- Nếu huynh không thích, như vậy muội một lần nữa đổi một cái tên khác cho tiểu bạch viên là được rồi!
- Nàng thích, vậy thì gọi như vậy đi!
Có thể là nghe được gọi chính mình, lúc này tiểu bạch viên đang chơi đùa với tiểu thụy thú liền nhảy tới gần, sau đó lại nhảy lên trên vai Vân Thiên Hà ngồi chồm hổm hướng về phía tiểu thụy thú làm mặt quỷ, sau đó lại nhảy vào trong lòng Đường Linh Toa, thưởng thức nghịch ngợm quần áo Đường Linh Toa.
Chỉ là tất cả mọi người không ngờ tới, khi tiểu bạch viên chạy trở về chơi đùa với Đường Linh Toa, tiểu thụy thú tựa hồ cũng không e ngại mọi người, liền chạy tới dưới chân Đường Linh Toa, dùng cái mũi liên tục ngửi ngửi Đường Linh Toa.
Vân Thiên Hà chú ý tới, khi tiểu thụy thú chạy qua đây, đầu thụy thú lớn lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đường Linh Toa, tập trung đề phòng.
- Sư huynh, động thủ!
Lúc này, Nam Minh Tuyết nhắc nhở, Vũ Phương Khinh Thần thừa lúc tiểu thụy thú không chú ý, liền nắm lấy tiểu thụy thú, tiểu thụy thú bị kinh sợ gầm lên một tiếng, quả nhiên đã kích giận đầu thúy thúy lớn, thụy thú lớn liền kích động rít gào, do dự một chút liền rời khỏi huyệt động, đánh về phía Vũ Phương Khinh Thần.
- Vũ Phương huynh, ngươi phải cẩn thận, đầu thụy thú này không dễ dàng đối phó!
Vân Thiên Hà nhắc nhở một câu, thừa lúc đầu thụy thú lớn rời khỏi cửa huyệt động, thân thể khẽ động, giống như một cái bóng mờ, cấp tốc nhảy tới cửa động, tiến vào bên trong.