Võ Động Thiên Hà
Chương 382 : Thôn phệ ý chí
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Tâm thần Vân Tiên Hà liên hệ chặt chẽ với trấn linh trụ, trước khi Tầm Nguyệt bắt được trấn linh trụ, hắn không thể nào phân thần.
Thế nhưng Thản Cơ lại đột nhiên tập kích, làm cho Vân Thiên Hà có chút trở tay không kịp.
Mắt thấy trấn linh trụ chậm rãi tới gần Tầm Nguyệt, mà sắc mặt Tầm Nguyệt lúc này càng thêm tái nhợt, nàng mạnh mẽ ngăn chặn Vu linh vương tập kích, tại lúc trấn linh trụ tiếp cận, đột nhiên hét lên một tiếng, thanh âm chấn động mành tai, vang vọng cửu tiêu.
Tại sát na Tầm Nguyệt nhận được trấn linh trụ, Vân Thiên Hà mới thu hồi tinh thần trở lại, thế nhưng Thản Cơ lúc này đã tập kích tới nơi, Vân Thiên Hà cảm giác giống như chính mình bị một thanh cự chùy hung hăng đánh một kích nặng nề, khí huyết toàn thân chảy ngược bốc lên, thân thể lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.
Mà Thản Cơ hiện tại cũng bị tiếng hét chói tai vừa rồi giống như một cỗ lực lượng phản chấn làm tâm thần của nàng bị trong thượng, nhưng cỗ hồng quan trong đôi mắt nàng lại càng tăng thêm, phảng phất giống như ma quỷ dữ tợn nhất, phát sinh thanh âm hỗn hợp tạo thành:
- Bất luận kẻ nào dám ngăn cản bản tôn báo thù, đều phải trả giá thật lớn!
Thản Cơ một lần nữa xông tới, lần này hình như nàng đã bị Vu linh vương phụ thân, trong đôi mắt tỏa hồng quang còn ẩn chứa một cỗ ý chí thôn phệ tất cả, giống như phô thiên cái địa áp tới.
Tâm thần Vân Thiên Hà đã bi tập kích cường liệt, nhưng lúc này chính diện đối mặt với nguy hiểm, hắn không dám có một chút sơ ý nào, tại sát na thân thể bị tập kích, hắn liền cấp tốc điều động khôn tức trong cơ thể truyền vào Khôn Nguyệt Bích, mượn ý chí trong Khôn Nguyệt Bích để chống lại tinh thần ý chí cường đại không gì sánh được kia ập tới.
Ầm…
Ong ong…
Vân Thiên Hà cảm giác giống như có một cỗ sóng âm thật lớn muốn đâm sâu vào trong tâm thần của hắn, bên tai xuất hiện tiếng nổ vang, Vu linh vương lúc này đã dùng toàn bộ tinh thần trùng kích hắn, ngay cả khi hắn mượn ý chí do Thương Nguyệt lưu lại trong Khôn Nguyệt Bích chống lại, thế nhưng vẫn mười phần chật vật.
Lúc này, Vân Thiên Hà cảm giác trước ngực chính mình giống như là bị bàn ủi lướt qua, sau đó là cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền tới toàn bộ tâm thần, thân thể hắn hiện tại hoàn toàn bị đau đớn chiếm giữ.
Quang mang từ bàn long trấn trụ phát ra đột nhiên bao phủ cả Vân Thiên Hà vào trong đó, lập tức tâm thần Vân Thiên Hà nghe được thanh âm:
- Nhanh, nhanh lấy cửu thải vân long châu bên trong huyết phách thanh long ngọc ra, cho vào bên trong bàn long trấn trụ!
Thanh âm này có điểm xa lạ, Vân Thiên Hà vừa phải chịu đựng đau đớn xâm chiếm tâm thần, có chút khó khăn nói:
- Ta không phải sử dụng huyết phách thanh long ngọc như thế nào. Ta nên là sao mới có thể lấy được hạt châu kia ra?
- Dựa theo phương pháp ta chỉ, nhanh!
Thanh âm kia có chút lo lắng, lúc này lai có một cỗ ý niệm tán loạn truyền vào trong ý thức của Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà theo cỗ ý chí kia dẫn dạo, liền kích hoạt huyết phách thanh long ngọc đeo trước ngựa, chỉ thấy huyết phách thanh long ngọc đột nhiên phóng ra quang mang huyết sắc, trong màn quang mang huyết sắc này, có một đoàn quang mang chín màu nho nhỏ từ bên trong thẩm thấu phát ra.
Vân Thiên Hà dẫn thần hồn ý chí vào, theo đó huyết khí tinh hoa cũng đồng thời tiến vào tỏng huyết phách thanh long ngọc, hắn liền cảm giác được tiểu cầu thần dị ẩn dấu bên trong thanh long ngọc tỏa ra quang mang chín màu, cùng với bàn long trấn trụ bên ngoài tương hỗ kêu gọi lẫn nhau.
Vù vù…
Lúc này bàn long trấn trụ rung động kịch liệt, mà huyết phách thanh long ngọc cũng rung động theo, mà toàn thân Vân Thiên Hà cũng theo tiết tấu rung động nảy lên không ngừng, hắn cảm giác được tinh huyết chi khí trong thân thể tựa hồ như bị huyết phách thanh long ngọc kia rất nhanh hút khô.