Võ Động Thiên Hà
Chương 399 : Diệt môn
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Trong lòng A Đài Mông cực độ không cam, không biết là do quá mức sợ hãi sinh biến đổi hay là không còn sợ hãi, tâm tình của hắn đột nhiên điên cuồng hơn hẳn vừa rồi, hướng về phía tất cả thủ hạ xung quanh hét lớn:
- Ngăn cản người này, bất luận trả giá bao nhiêu, trước tiên giết chết hoàng đế!
Chỉ là, thanh âm của hắn vừa mới dứt, lúc này một gã thủ hạ chạy vội tới, toàn thân nhiễm máu đỏ tươi, run giọng nói:
- Đại nhân, đại sự không ổn, Kiên vương tử chia quân ba đường vây quanh Vương Đô, quân ta tổn thất thảm trọng, Cát Cố Ô triệu tập người của gia tộc Tề Á Nặc, giết phòng vệ chúng ta, mở cửa thành, hiện tại Kiên vương tử đã giết tới hoàng cung, chúng ta sắp đỡ không được nữa rồi!
- Cái gì!
A Đài Mông vừa nghe lời này, sắc mặt lần thứ hai vặn vẹo, hắn điên cuồng rống to hơn:
- Cát Cố Ô thế nào còn sống, đây là vì sao?
- Đại nhân, phủ đệ của ngươi hiện tại đã bị lửa lớn thiêu trụi, người trong phủ không còn một ai còn sống trốn đi!
Vị thủ hạ kia tiếp tục nói.
Phụt!
A Đài Mông vừa nghe lời này, máu tươi chảy như điên, ngửa mặt lên trời rống to hơn:
- Là ai, rốt cuộc là ai? Vì sao hắn muốn làm như vậy?
- Khi ngươi mang đến cho người khác thống khổ diệt tộc, ngươi chưa từng nghĩ đến báo ứng, máu tươi nhiễm đỏ tay ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng phải trả lại!
Lúc này, thanh âm trong bóng tối đã tiếp cận nơi này rất gần.
A Đài Mông mở to con mắt huyết hồng nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy trên đỉnh một gian nhà, lúc này có một thân ảnh người trẻ tuổi đang lẳng lặng đứng đó, gió đêm thổi qua, áo choàng sau lưng hắn bay phất phới, nhưng qua con mắt A Đài Mông lại giống như tử thần thu hoạch sinh mệnh, bởi vì A Đài Mông nhìn thấy được, tử thần đang nở nụ cười thôn phệ linh hồn về phía chính mình.
Thân thể người này rơi xuống đất, hắn cố gắng chống mình đứng dậy đi về phía trước hai bước, nhưng lại vô lực ngã xuống.
Thực lực cao hơn hắn một tầng, hơn nữa một chỉ Thương Hồn, khoảng cách trên dưới hai mươi bước, nếu như không giải quyết xong, vậy thì Vân Thiên Hà đã uổng phí khổ luyện nhiều năm rồi!
- Nói bắt đầu từ ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Nhìn người vừa bị Thương Hồn Chỉ đoạt mạng, Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói một cầu, lần thứ hai trở về bên người A Đài Mông.
Vân Thiên Hà nâng hắn dậy, cái mũi tham lam của hắn hít vào thật nhiều, cực độ yếu ớt, thấy không còn hi vọng, liền thả hắn xuống, đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Nghĩ không ra cuối cùng cũng bị người diệt khẩu, chết uất ức như vậy, uổng công ta xưng ngươi một tiếng kiêu hùng, cuối cùng xem ra ngươi không xứng với hai chữ này!
- Khụ…
Ngay lúc Vân Thiên Hà chuẩn bị rời đi, đột nhiên A Đài Mông lại ho khụ một tiếng, Vân Thiên Hà nghe được thanh âm này, cước bộ kìm hãm, quay đầu nhìn, chỉ thấy A Đài Mông đột nhiên chậm rãi đứng lên, trên mặt mặc dù đầy máu, thế nhưng thần tình thoạt nhìn cư nhiên mang theo vẻ kiệt ngạo, trong ánh mắt hắn mang theo vẻ tro nguội, nhưng vẫn mở miệng kiên cường nói:
- Cũng là chết, lão phu muốn lừng lẫy một hồi, lão phu muốn vào trong quân, chết trong vạn tiễn!
Nói xong, cước bộ của hẳn lảo đảo bước đi, lúc này tình hình chiến đấu bên ngoài đã sớm kết thúc, thứ chờ hắn, chỉ chỉ trăm nghìn tướng sĩ vây kín xung quanh mà thôi.
- Vưu Chính Trì là ai?
Vân Thiên Hà thấy thế, không bỏ lỡ cơ hội hỏi.
A Đài Mông chậm rãi bị tướng sĩ vây tròn xung quanh, không quay đầu lại, thẳng tới khi đi vào giữa đội quân, bị vây chặt, đã mất đường có thể đi, lúc này mới nói:
- Thiên Môn!