Võ Động Thiên Hà
Chương 434 : Tha tâm trung tàng long
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Thực lực của các bộ lược giả, nếu luận về năng lực chiến đấu đơn thể, cộng thêm cảnh giới thực lực chênh lệnh với Vân Thiên Hà, vì vậy nhìn qua có vẻ rất bình thường.
Nếu như bọn họ có thể hình thành được một chỉnh thể trận võng mà nói, sức chiến đấu sẽ trở nên vô cùng cường hãn.
Đây cũng là lý do vì sao Vân Thiên Hà dưới sự phối hợp ăn ý xảo diệu của bốn bộ lược giả hoàn toàn rơi vào hạ phong, lúc đầu không thích ứng được với đoàn đội phối hợp tinh diệu, bốn phía bị quản chế chật vật không chịu nổi, mãi cho tới khi quen thuộc nắm bắt phương thức chến đấu của bọn họ, cộng thêm bảo vật Thôn Thiên Thủ Sáo, cuối cùng là lợi dụng một cơ hội trong sát na, phá hỏng trận võng của đối phương, do đó thực hiện được nghịch chuyển đánh bại từng người.
Nhưng trong đó cũng không bài trừ hắn lợi dụng ưu thế hoàn cảnh, cùng với việc mấy người Mộng Ly ngồi trong phòng vừa nói chuyện vừa xem hí kịch vừa ngăn cản lão đầu với thực lực Võ Thánh, như vậy hắn mới có được cơ hội trong cuộc triền đấu với bốn bộ lược giả, phân tích lý giải phương thức chiến đấu của đối phương, từ đó tìm kiếm được phương pháp chế địch.
Có hậu thuẫn cường đại, không cần mới là đứa ngốc, tựa như lão đầu thủ lĩnh bộ lược giả kia, hắn nhận thức bốn thủ hạ của mình hoàn toàn đủ sức để đối phó với Vân Thiên Hà, chính mình chỉ đứng một bên quan chiến, nhưng mà chính sự kiêu ngạo tự tin này đã để hắn phải trả giá rất lớn.
Khi một bộ lược giả cuối cùng bị Vân Thiên Hà quấn chặt bằng Huyền Cương Chân Tàm Ti, đối phương liền áp dụng thủ đoạn tự sát, muốn đồng quy vu tận với đối phương, nhưng cũng không kịp, Vân Thiên Hà đẩy nhanh tốc độ, sử dụng sợi tàm ti sắc bén không gì sánh được trong tay, mạnh mẽ thắt đứt đầu đối thủ.
Chiến đấu đến đây kết thúc, lão đầu thủ lĩnh đã dẫn đội ngũ chạy trốn, số còn lại chỉ là một ít thủ vệ La Lan quốc, tuy rằng trong lòng bọn họ sợ hãi, thế nhưng bọn họ vẫn phải kiên trì thanh lý thi thể của Hô Duyên Trường Không và bộ lược giả.
Tựa hồ đối với Vân Thiên Hà, người mà lão giả tuyên bố phần tử loạn đảng đã tru sát hoàng đế La Lan quốc, trong cảm nhận của những binh sĩ La Lan ở đây, sự cường đại của đối phương, khiến cho bọn họ trở nên mười phần yếu đuối.
Vân Thiên Hà để những vệ binh này tùy ý thanh lý thi thể, thuận thiện thu lại hai sợi Huyền Cương Chân Tàm Ti của bốn gã bộ lược giả sử dụng, đây chính là thứ tốt, coi như là chiến lợi phẩm.
Sau khi trở về tòa nhà dân, chỉ thấy lão bà bà cười tủm tỉm nhìn hắn, hướng về hắn gật đầu, Mộng Ly thì liếc mắt một cái, hừ nhẹ, tiếp tục ăn, tựa hồ như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Tâm tư Đường Linh Toa cẩn thận, thấy quần áo Vân Thiên Hà đã bị rách nát, chỗ sườn thắt lưng còn đổ máu, hơn nữa trên tay cũng có vết thương nhẹ, đồng thời có một vết thương sâu tới tận xương, nàng nhìn vô cùng lo lắng, liền lập tức lấy thuốc trong bao quần áo của Mộng Ly, trước tiên bôi thuốc băng bó cho Vân Thiên Hà.
Tầm Nguyệt phối dược, Vân Thiên Hà cởi quần áo trên người, Đường Linh Toa cẩn thận giúp hắn rịt thuốc vào vết thương sườn thắt lưng. Tầm Nguyệt thấy vết thương trên tay hắn, là do bị Huyền Cương Chân Tàm Ti tạo thành, vì vậy liền cầm bao tay của Vân Thiên Hà xem xét, chỉ thấy trong bao tay có rất nhiều vết ma sát hiện rõ, trong đó còn có một đạo cắt thủng bộ bao tay.
- Di, đây là Thôn Thiên Thủ Sáo, thế nào lại ở trong tay ngươi?
Mộng Ly thấy Tầm Nguyệt cầm bao tay, nhất thời nhãn thần sáng lên.
- Ngươi là một tiểu hài tử thông minh, có một số việc xác thực không thể gạt được ánh mắt và tâm tư của ngươi. Ta xác thực đã theo ngươi từ Nguyệt Miểu Sơn tới nơi này, chính là muốn nhìn một chút, ngươi là người như thế nào, vì sao khi hài tử Đóa Đóa kia trở về sau chuyến đi vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi một con người mới!
Vân Thiên Hà từ những lời nói này liền bừng tỉnh hiểu ra người trước mắt này là ai, vì vậy liền thẳng thắn nói:
- Tiền bối, người đã biết ta là người như thế nào, như vậy xin thứ cho ta vô lý, ta cần kiện khôi lỗi trong tay người, còn có một câu quan hệ với khôi lỗi đó, mà về chuyện Thần Hoa Đóa Đóa, xin thứ cho vãn bối nói thẳng, chuyện cảm tình, ta chưa bao giờ miễn cưỡng chính mình!
Hoa Tố Nhan nói:
- Như vậy ngươi đối với Long nữ tỷ muội, trong lòng đối với mỗi người có cảm nhận gì?
- Tiền bối hẳn là biết, bọn họ là cộng sinh long tử, tâm linh tương thông với nhau, cũng biểu hiện tính cách lại hoàn toàn khác nhau, các nàng như vậy cũng chỉ là vì có thể để chúng ta phân biệt được ai là tỷ tỷ, ai là muội muội, muốn nói đối với ai, kỳ thực các nàng đều giống nhau cả, đều bình đẳng, ta đã từng kính nể các nàng, lý do trong đó ta không tiện nói ra, nhưng sau khi kết thành bầu bạn song tu, ta nên tín nhiệm các nàng, lý giải khoan dung các nàng, điều này không có quan hệ gì tới cảm nhận và cách nói, mà ta là muốn làm gì!
- Vậy lúc đầu vì sao ngươi kính nể các nàng, mà hiện tại lại thay đổi cảm nhận?
- Tiền bối, vấn đề này ta không tiện trả lời, mà cũng không cần lý do!
Vân Thiên Hà tự nhiên không thể nói hắn là người xuyên qua mà đến, hơn nữa trong cảm nhận ban đầu của hắn, Long vốn là tượng trưng cho văn minh Hoa Hạ, cũng là một loại tồn tại mà hắn kính nể.
Mà sau khi tới thế giới này, Long trong truyền thuyết không hề ngạc nhiên và xa xôi, đồng thời hắn cũng tự mình trải qua và kiến thức một vị Long nữ, hắn cũng không phải kính nể các nàng trên quan niệm, mà là nỗ lực hành động thực tế, bất quá nàng nhỏ yếu hoặc cường đại, hắn đều sẽ bảo hộ nàng, đây là một loại tình cảm đặc biệt sâu trong linh hồn hắn mang lại.
Hoa Tố Nhan nhìn Vân Thiên Hà, ngưng thần tư lự một lúc lâu, mới nói:
- Xác thực không cần lý do, tựa như hắn đã từng nói với ta, "tha tâm trung tàng long, khước y sắc vi nhi cứ, tha thân nạp tinh khung, khước tâm hệ cố tiêm nan miên".
…